Hiện tại hắn đã hiểu rõ, nếu không phải nàng cố ý trốn tránh Mạch Liên, Mạch Liên cũng sẽ không làm mất dấu các nàng.
Hắn gắt gao giam cầm nàng, đáy mắt là vẻ tự trách và quan tâm nồng đượm, song giọng điệu lại hết sức hung dữ.
“Ta, ta cũng không nghĩ tới sẽ có loại hậu quả này. Vừa rồi ta cũng rất sợ, thực xin lỗi, may mắn các ngươi đã tới.” Nhìn thấy Sở Diệp Hàn đang tức giận, Vân Nhược Linh không dám tranh chấp với hắn, nàng tự biết đuối lý, cho nên nói rất nhỏ.
Hắn có thể lập tức tìm tới, bên ngoài còn mang theo nhiều người như vậy, nhất định đã mất rất nhiều tinh lực.
Làm cho bọn họ lo lắng như vậy, nàng cảm thấy rất băn khoăn.
Sở Diệp Hàn đau lòng nhìn nàng một cái, nàng nào đâu biết rằng, hắn càng sợ hơn nàng.
Lúc nãy vẫn luôn không tìm thấy nàng, cả cơ thể lẫn thần kinh của hắn đều hết sức căng chặt. Hắn chưa từng hoảng sợ như vậy, sợ đến mức sống lưng phát lạnh, cả người phát run, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngón tay run rẩy, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.
May mắn Mạch Lan tìm chó săn đến, lần theo mùi hương của nàng cả một đường, đưa bọn họ tới sơn trang ở vùng ngoại ô hẻo lánh này, bọn họ mới tìm được nàng.
Thẳng đến khi nhìn thấy nàng bình yên vô sự. Trái tim luôn run rẩy của hắn mới bình tĩnh trở lại.
Hắn một tay chặn ngang ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn về phía Tô Thường Tiếu, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương : “Là ngươi phái người bắt nàng?”
“Ta, là do trước kia nàng ta bán chim anh vũ hại ta, còn dùng Bách Hoa Mật giả để hại ta, hủy hoại dung mạo của ta. Vậy nên ta mới muốn trả thù nàng ta.” Tô Thường Tiếu nhìn thấy dáng vẻ tức giận ngập trời của Sở Diệp Hàn, sợ tới mức nuốt nước miếng, muốn chạy ra khỏi đây.
Đáng tiếc, bọn Mạch Lan sớm đã dẫn người đến, lạnh lùng bảo vệ ngoài cửa, không cho nàng ta đi ra ngoài.
Nàng ta nhìn ra phía ngoài cửa, lúc này mới thấy, trong sân có rất nhiều bóng người cầm đuốc, một đám người đen nghìn nghịt.
Nhìn sơ qua phỏng chừng có đến vài trăm người.
Sở Diệp Hàn thế mà lại bày trận lớn như vậy để tìm Vân Nhược Linh. Có thể thấy rõ hắn đối nàng, có bao nhiêu để bụng.
“Người đâu, bắt lấy Tấn Vương phi.” Sở Diệp Hàn quát lạnh một tiếng, Mạch Liên Mạch Lan lập tức tiến lên, một tay bắt lấy Tô Thường Tiếu.
“Sở Diệp Hàn, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên tình ý trước đó của chúng ta? Ngươi thế mà lại vì nữ nhân này, đối phó ta?” Tô Thường Tiếu lạnh lùng nói.
Sở Diệp Hàn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta. Hắn nhìn những thi thể trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi phân phó : “Người đâu, kéo thi thể của mấy tên bắt cóc này ném vào bãi tha ma đánh, đánh xong thì ném cho chó hoang ăn!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!