Ngoài mặt Sở Diệp Hàn còn đang vân đạm phong khinh mà hơi hơi mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía Vân Nhược Linh : “Ăn ngon, ăn ngon, nương tử đút nên ăn rất ngon.”
Nếu ngay cả một ít ớt cay còn không thể ăn thì không phải là nam nhân.
“Thật sự ăn rất ngon sao? Chỉ là..., công tử, môi của ngài hình như đang sưng lên?” Khóe mắt Mạch Liên giật giật.
Miệng của Vương gia đã bị cay đến sưng lên, thế mà hắn cư nhiên còn nói ăn ngon, rõ ràng là đang giả vờ.
“Môi ta sưng lên sao? Sao ta lại không cảm giác được.” Đôi môi Sở Diệp Hàn run rẩy.
“Nếu chàng đã thích ăn như vậy, ta lại cho chàng thêm chút liêu.” Vân Nhược Linh nói xong, không chỉ thả một muỗng ớt cay lớn vào trong chén hoàng thánh, còn thả thêm một muỗng hoa tiêu. Nàng không khiến hắn cay chết thì cũng phải cay đến tê dại cả người.
Xem hắn còn dám phân phó nàng hầu hạ nữa không.
Nhìn bột hoa tiêu màu vàng nâu kia, đồng tử của Sở Diệp Hàn trừng lớn. Nhưng hắn lại an ủi chính mình, đây là do nữ nhân của mình đút, cho dù là độc dược, cũng không thể luống cuống.
“Mở miệng.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Đa tạ nương tử, vi phu cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.” Sở Diệp Hàn nói xong, nhắm hai mắt lại, một ngụm nuốt hoành thánh xuống.
Lập tức, tư vị cay rát này càng khiến hắn muốn uống nước.
Hắn cảm thấy dường như trong miệng đang có pháo hoa, đầu lưỡi nhảy lên từng cái, một lòng bị bỏng cháy đến đỏ bừng, cả khuôn mặt cũng trướng đến đỏ bừng.
Lửa cháy hừng hực bức thẳng tới yết hầu, khiến yết hầu hắn nóng rát, làm hắn có cảm giác muốn nhảy hồ ngay lập tức.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể đối xử với phu quân như vậy? Chàng ấy đã cay đến vậy, tỷ thật quá đáng. Phu quân, chàng mau uống chén nước ô mai ướp lạnh. Cái này dùng để giải cay, tới.” Nam Cung Nguyệt nói xong, nhanh chóng cầm một chén nước ô mai trên sạp hàng của bà chủ lại đây.
Sở Diệp Hàn đích thật cay muốn chết, rốt cuộc hắn không giả vờ nổi nữa, một tay tiếp nhận nước ô mai kia, ừng ực uống vào trong miệng.
Một chén nước ô mai uống vào bụng, lúc này hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Nam Cung Nguyệt nhanh nhẹn vỗ lưng hắn, vẻ mặt đau lòng : “Phu quân, chàng không sao chứ? Còn cay không? Nếu còn cay thì lại thêm uống một chút.”
“Không cần, có thể.” Sở Diệp Hàn nhàn nhạt nói.
“Tới, lại uống chút nước đi, vừa rồi nếu không kịp thời giải cay, sẽ cay đến nỗi bị đau bụng.” Nam Cung Nguyệt nói tới đây, nước mắt đã lã chã chảy xuống dưới, rơi xuống tay Sở Diệp Hàn.
Nước mắt ấm áp hết giọt này đến giọt khác rơi xuống tay của hắn. Sở Diệp Hàn lập tức nhìn Nam Cung Nguyệt một cái, sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Hắn lại nhìn về phía Vân Nhược Linh, phát hiện nàng căn bản không nhìn bọn họ, mà đang ăn hoành thánh trong chén của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của nàng, tim của hắn không khỏi đau đớn.
Vừa rồi hắn khó chịu như vậy, nàng cư nhiên một chút cũng không quan tâm đến hắn. Ngược lại Nam Cung Nguyệt lại đau lòng đến chảy nước mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!