“Không phải ngươi nói, phải đợi chủ tử ăn xong, mới có thể đến phiên hạ nhân ăn sao? Tuy ngươi không phải hạ nhân, nhưng cũng là thiếp trong phủ, để ta và phu quân ăn xong, rồi ngươi lại ăn đi.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Những lời này nói đến nỗi sắc mặt Nam Cung Nguyệt cứng đờ, nàng ta nhu nhược đáng thương cắn môi, trong đôi con ngươi hàm chứa nước mắt, ủy khuất gật đầu : “Được, ta đều nghe tỷ tỷ, ta tới hầu hạ tỷ tỷ ăn.”
Nói xong, nàng ta liền đứng dậy, đi giúp Vân Nhược Linh bưng hoành thánh.
Thu nhi thấy thế, một phen đoạt lấy chén hoành thánh kia, đặt xuống trước mặt Vân Nhược Linh : “Không cần làm phiền đến người, nô tỳ làm là được. Tiểu thư, người mau ăn đi.”
Thức ăn của tiểu thư, sao có thể qua tay Nam Cung Nguyệt, vạn nhất nàng ta hạ dược bên trong, sẽ rất không tốt.
Nữ nhân này lòng dạ thâm trầm như vậy, một chút qua loa cũng không được.
Vân Nhược Linh cho Thu nhi một ánh mắt tán thưởng : “Bà chủ, cho vài vị huynh đệ tỷ muội này của ta mấy chén hoành thánh. Nhớ kỹ, phải là chén lớn, bỏ nhiều hành và dầu hơn một chút, các nàng thích ăn.”
“Tiểu thư…” Thấy bọn Thu nhi còn muốn từ chối, bà chủ kia lập tức cười nói : “Vài vị huynh đệ tỷ muội này, tiểu thư nhà các ngươi thật tốt, nếu nàng đã bảo các ngươi cùng ăn thì các ngươi mau tới bên này ngồi đi. Hoành thánh lập tức sẽ nấu xong, các ngươi ăn xong một chén, còn muốn ăn chén thứ hai đó.”
“Ta đây muốn nhiều đậu phộng, còn muốn nhiều sa tế, mùi sa tế này ngửi quá thơm.” Mạch Liên ở ngoài cửa cung thủ đã lâu, sớm đã đói bụng đến kêu vang. Cho nên mông vừa đặt xuống, đã chờ không nổi mà muốn ăn.
Vẻ mặt của Mạch Lan cũng hết sức chờ mong, ngay cả Vương phi nương nương còn không chê chỗ này, đương nhiên bọn họ sẽ không ghét bỏ.
Nương nương nói đúng, thức ăn của quán nhỏ này, nói không chừng còn ngon hơn thịt cá của tửu lầu.
Nhìn thấy mấy hạ nhân đều ngồi thành một bàn chuẩn bị ăn, Nam Cung Nguyệt vẫn luôn không nói chuyện liếc mắt nhìn Đàm nhi một cái. Hai người tức giận đến nhăn nhó cả mặt. Song, bọn họ lại không dám nói lời nào.
Rất nhanh, hoành thánh của bọn Mạch Liên đã nấu xong, bà chủ nhanh chóng bưng lên.
Mấy người ngửi mùi hành và mùi dầu này, nuốt nước bọt bắt đầu ăn, tiêu diệt sạch sẽ.
Vân Nhược Linh cũng nhắm mắt lại, tham lam ngửi mùi bột hoành thánh, nàng gắp một miếng hoành thánh, đang muốn ăn, lại đột nhiên nghe nam nhân bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng.
Vân Nhược Linh vội vàng nhìn về phía Sở Diệp Hàn, phát hiện hắn đang lạnh mặt, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm nàng.
Trước mặt hắn trống không, cái gì cũng không có.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!