Vân Nhược Linh sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình : “Ngươi không nói, ta còn thật sự quên rằng mình có chút đói bụng. Trên đường có cái gì ăn ngon không? Chúng ta đi ăn.”
“Đầu đường có rất nhiều món ăn ngon, bổn vương mang nàng đi.” Sở Diệp Hàn nói xong, kéo tay Vân Nhược Linh liền đi.
“Vương gia, tỷ tỷ, đợi ta với, ta cũng đói bụng, ta cũng muốn đi với hai người.” Nam Cung Nguyệt nhanh chóng nhấc làn đuổi theo. Nhiệm vụ của nàng ta còn chưa có hoàn thành đâu, sao có thể rời đi được.
Tô Thường Tiếu giao nhiệm vụ cho nàng ta, nàng ta nhất định phải hoàn thành.
So với lúc nãy, trái tim nàng ta càng đau hơn.
Vừa rồi nàng ta nói với Vương gia rằng nàng ta chưa dùng cơm chiều, mới dẫn đến choáng váng đầu, thiếu chút nữa té xỉu, kết quả Vương gia căn bản không thèm nhớ kỹ.
Hắn chỉ quan tâm đến việc Vương phi có đói hay không, lại không muốn quan tâm đến nàng ta. Hắn đối xử với hai người, thật đúng là khác nhau một trời một vực.
-
Rất nhanh, Vân Nhược Linh nhìn thấy có một quán ăn đang bày bán ven đường, trên sạp có những món như sủi cảo, hoành thánh, mì phở. Vân Nhược Linh nhìn thấy một miếng hoàng thánh thật to trong chén người khác, nhịn không được nuốt nước miếng.
“Nàng muốn ăn hoành thánh sao? Bổn vương mua cho nàng.” Sở Diệp Hàn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Vân Nhược Linh. Hắn kéo nàng ngồi xuống hàng ghế dài loang lổ.
“Vương… Phu quân, nơi này dơ như vậy, cái bàn này lại cũ như vậy, sao có thể ăn ở đây được? Chúng ta vẫn nên tìm một tửu lầu đi.” Nam Cung Nguyệt ghét bỏ nhìn quán nhỏ này một cái, nàng ta chưa bao giờ ăn thứ gì ở loại địa phương kiểu này.
Ai ngờ bà chủ bán hoành thánh nghe được Nam Cung Nguyệt nói như vậy, sắc mặt tức khắc xụ xuống : “Vị phu nhân này, chúng ta tuy rằng là quán nhỏ, nhưng nhà ta làm thức ăn rất sạch sẽ. Phu nhân xem, thịt heo đều băm ngay tại chỗ này, bột cũng là nhi tử của ta cán tại chỗ, hoành thánh là do cô nương nhà ta tự tay bao. Nhà ta ở chỗ này bày bán đã được mười mấy năm, bà con quê nhà đều thích ăn ở chỗ này. Tay của chúng ta cũng rửa sạch sẽ, sao ở trong mắt phu nhân, lại thành chỗ ngồi dơ bẩn?”
Vân Nhược Linh cũng nói : “Ta chỉ thích ăn quán ăn ven đường, có đôi khi những quán ven đường này, so với tửu lầu còn ăn ngon hơn. Bà chủ, cho chúng ta mấy chén hoành thánh lớn. Thu nhi, Tửu nhi, Mạch Liên, Mạch Lan, tất cả các ngươi đều ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
“Chúng ta không ăn, tiểu thư, ngươi cùng cô gia ăn đi.” Ở bên ngoài nhiều người địa phương, bọn Thu nhi tự động thay đổi xưng hô, miễn làm cho người khác biết thân phận của Vương gia và Vương phi.
Vương gia thì xưng cô gia hoặc công tử, Vương phi thì xưng tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!