Nói xong, hắn cầm cây trâm ngọc lan trong tay cắm lên búi tóc của Vân Nhược Linh. Sau đó một phen chế trụ tay nàng, gắt gao kéo nàng vào lồng ngực, bá đạo ôm lấy nàng : “Xin lỗi, nương tử trong nhà không nghe lời, cáu kỉnh chạy ra ngoài. Bây giờ ta đây sẽ mang nàng về nhà, dỗ dành nàng thật tốt.”
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người, khom lưng xuống bế ngang Vân Nhược Linh lên, ôm vào trong ngực, lạnh lùng đi sâu vào phố hoa đăng.
Mọi người thấy thế, lập tức không dám tin tưởng nhìn đối phương.
Hóa ra là một đôi phu thê à?
Hóa ra hai người đang cáu kỉnh, trách không được bọn họ lại có cảm giác khi vị công tử kia nhìn cô nương đó, ánh mắt lại nóng cháy đến vậy.
Hóa ra người ta là người một nhà.
“Giang sư đệ, cũng may đệ thu tay lại sớm, nếu không sẽ gây ra chuyện lớn rồi.” Tử Vân Vũ cười, vỗ vỗ bả vai Giang Hạ Tuyên, lắc đầu.
Trong lòng Giang Hạ Tuyên cũng không khỏi hoảng sợ, may mắn hắn không tiếp tục đoán đố đèn. Nếu không vì chuyện này mà châm ngòi tình cảm của phu thê Ly vương, hắn chết muôn lần cũng không hết tội.
Cứ như vậy là tốt nhất.
Thế nhưng Nam Cung Nguyệt lại xem đến đỏ mắt, nàng ta lạnh lùng xông lên, một phen đẩy ra hai người, tức giận mắng : “Phế vật, tránh ra!”
Sau khi mắng xong, nàng ta nhanh chóng đuổi theo Sở Diệp Hàn.
Khi vừa mới bắt đầu nàng ta còn có chút đắc ý. Nàng ta vốn cho rằng Sở Diệp Hàn đoán cây trâm kia, là dùng để đưa cho nàng ta, hơn nữa còn để chọc tức Vân Nhược Linh.
Song, nàng ta lại không nghĩ tới, hóa ra là đoán cho Vân Nhược Linh.
Nàng ta nhìn mà cảm thấy ghen ghét không thôi, trong lồng ngực đều là lửa giận, thiếu chút nữa đã tức đến điên người.
Nàng ta vội vàng chạy về phía trước, hy vọng có thể đuổi kịp hai người bọn họ.
Giang Hạ Tuyên và Tử Vân Vũ nhìn nhau một cái, có cảm giác không nói nên lời. Tiểu thiếp này của Ly Vương chỉ có chút tố chất như vậy?
Song, người hối hận nhất chính là Tần lão bản kia. Ông ta cho rằng bản thân cống hiến một cây trâm thì có thể tiếp xúc với hoàng thân quốc thích. Kết quả người ta căn bản không để ý tới ông ta.
Thế nhưng ông ta cũng không dám tìm người ta gây phiền toái. Nhìn nhóm người này liền biết, bọn họ không dễ trêu vào.
Đặc biệt là vị quý công tử kia, khí phách toàn thân cuồng ngạo, khí tràng cường đại đến cực điểm. Chẳng sợ che giấu thân phận, chỉ khí tràng này thôi cũng đủ để áp chết người, ông ta làm sao còn dám chọc hắn.
Đôi mắt đậu xanh của ông ta âm trầm chuyển sang cây trâm trong tay Giang Hạ Tuyên. Xem ra, vì hồi máu, ông ta chỉ có thể đoạt lại cây trâm này.
Tử Vân Vũ là người đã gặp qua nhiều chuyện lớn, vừa thấy ánh mắt không tốt lành này của lão bản, hắn đã biết sẽ không có chuyện tốt gì xảy ra.
Sau khi đám người vây xem tản ra, hắn bèn làm trò trước mặt Tần lão bản, một phen ôm lấy bả vai Giang Hạ Tuyên, nói: “Giang sư đệ, không nghĩ tới đệ lại là bạn tốt của Vương phi. Bất quá lần sau, đệ nên chú ý một chút. Nàng đã từng giúp đệ, đệ ngưỡng mộ nàng cũng không sao. Nhưng phải chú ý tị hiềm, bình thường cây ngọc trâm này chỉ có thể tặng cho nữ tử mà đệ thích. Ngàn vạn lần không thể tặng cho Vương phi. Nếu chọc Vương gia không vui, có khả năng ngài ấy sẽ đập nát cây trâm này đấy.”
Giang Hạ Tuyên vội vàng gật đầu : “Nên làm như thế, sư huynh chỉ điểm rất đúng, là Hạ Tuyên lỗ mãng rồi.”
“Nếu chọc cho Vương gia không vui, ngài ấy sẽ cho rằng cửa tiệm này là đầu sỏ gây tội, có khả năng sẽ đập cửa tiệm này đi.” Tử Vân Vũ nói xong, ôm vai Giang Hạ Tuyên mà đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!