Sao Sở Diệp Hàn lại ở chỗ này, hắn đến đây lúc nào?
Bên người hắn, còn có Nam Cung Nguyệt, cùng với đám người Mạch Liên.
Lúc này, Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt lạnh lùng. Nam Cung Nguyệt đứng sát bên cạnh người hắn, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Đột nhiên, Nam Cung Nguyệt dường như không đứng vững, cơ thể dựa vào lồng ngực Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn lạnh lùng đỡ nàng ta : “Ngươi làm sao vậy?”
“Xin lỗi Vương gia, vừa rồi ta cảm thấy có chút choáng váng đầu, có thể là do chưa dùng bữa tối nên mới vậy. Hiện tại khá hơn nhiều, ta không sao đâu.” Nam Cung Nguyệt ôn nhu nói.
“Chưa dùng bữa tối thì bây giờ liền đi dùng.” Sở Diệp Hàn nói xong, đỡ Nam Cung Nguyệt đứng thẳng.
Vân Nhược Linh cách chỗ bọn họ đang đứng khá xa, nàng không biết Nam Cung Nguyệt là bởi vì choáng váng đầu nên mới ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng ta khi dựa vào lồng ngực Sở Diệp Hàn. Hai người giống như rất ân ái khiến nàng tức khắc có chút tức giận. Vân Nhược Linh nhận lấy cây trâm kia, cầm nó ở trong tay, cất cao giọng nói : “Giang công tử là bằng hữu của ta, hắn là một đại nam nhân, cũng không dùng đến cây trâm này. Bây giờ hắn tặng cho ta, ta đây đương nhiên sẽ quý trọng thật tốt. Đa tạ Giang công tử đã từ bỏ thứ yêu thích của mình.”
Dáng vẻ của Vân Nhược Linh quang minh lỗi lạc. Dáng vẻ và giọng điệu này của nàng lại khiến người ta không hề hoài nghi mối quan hệ giữa nàng và Giang Hạ Tuyên.
Giang Hạ Tuyên người ta không cần, tặng cho một nữ tử như nàng là quá bình thường.
Nàng nhận lấy cây trâm, còn cố ý cắm lên búi tóc, vẻ mặt thỏa mãn.
Có điều, người nào đó thấy vậy lại hết sức không vui.
Sở Diệp Hàn nhìn cây trâm ngọc kia, trong mắt là tức giận ngập trời. Cả người lạnh lùng như băng, sát khí ẩn hiện. Hắn lạnh lùng đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía lão bản tiệm ngọc khí : “Nơi này của ngươi còn có thể giải đố thắng thì được cây trâm sao?”
Nói xong, hắn nhận lấy một thỏi vàng từ trong tay Mạch Liên, lạnh lùng đặt trên bàn.
Lão bản vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn, liền cảm thấy người này lạnh lùng đến đáng sợ, khí tràng cường đại.
Lại nhìn những thị vệ mang đại đao đi theo sau lưng hắn. Còn có một thân trang phục đẹp đẽ quý giá, trên đầu đội ngọc quan bất phàm, bên hông đeo ngọc bội. Có thể đeo loại ngọc bội này, không phú thì cũng quý. Nhìn những thứ này, ông ta liền kết luận, người này không phải người bình thường.
Ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Ngọc bội trước kia bọn họ điêu khắc qua, chỉ cung cấp cho người trong cung. Xem ra vị trước mặt này, không phải Hoàng đế, thì cũng là Hoàng tử, Vương gia.
Ông ta không thể đắc tội nổi.
Ông ta vội vàng nói : “Còn có còn có, nơi này của tiểu nhân còn có một bảo vật trấn điếm — trâm phỉ thúy hoa lan. Cây trâm này làm bằng loại phỉ thúy cao băng, sắc xanh giống hồ nước, sóng nước lóng lánh, sặc sỡ loá mắt, giá trị vạn kim. Nếu công tử có thể đoán được một câu đố đèn, tiểu nhân lập tức đưa cây trâm này cho công tử.”
“Chân chó!” Dưới đáy lòng Vân Nhược Linh âm thầm mắng lão bản một câu.
Ông ta quả thật đang vuốt mông ngựa, phỏng chừng đã nhìn ra thân phận thật sự của Sở Diệp Hàn nên mới như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!