“Tim của người nào lại không đập, tim của người nào lại không nóng?” Vân Nhược Linh không hiểu phong tình mà trả lời.
“Nàng, nàng ngốc sao?” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói xong, đột nhiên nâng mặt Vân Nhược Linh lên, lập tức hung hăng hôn lên môi nàng.
“Vương gia!” Bên cạnh vang lên tiếng kêu tê tâm liệt phế của Nam Cung Nguyệt.
Nhưng dường như Sở Diệp Hàn không nghe thấy, hắn nhắm mắt lại, mặc kệ thiên địa vạn vật, trong lòng chỉ có Vân Nhược Linh.
Hiện tại hắn chỉ muốn hôn nàng, hôn một cách điên cuồng.
Hắn không muốn để ý đến thế tục, không màng ánh mắt của người khác, chỉ muốn bày tỏ tình yêu của mình với Vân Nhược Linh trước mặt tất cả mọi người.
Hắn muốn nói cho thế nhân, nàng là của hắn, ai cũng không cướp được.
Vân Nhược Linh bị hôn đến nỗi không thể hô hấp, nhiều người nhìn về bên này như vậy khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nàng rất muốn đá Sở Diệp Hàn một cái!
Hắn không chê mất mặt, nhưng nàng vẫn biết ngại.
Bên cạnh là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Nam Cung Nguyệt. Còn có tiếng trầm trồ khen ngợi của những người đang vây xem. Càng không thiếu những cái lắc đầu, chỉ chỉ trỏ trỏ nói đồi phong bại tục. Đủ loại tiếng ồn tạp nham.
Sau một lúc lâu, Sở Diệp Hàn mới không kiềm lòng được mà buông Vân Nhược Linh ra. Vân Nhược Linh nheo lại đôi mắt, chỉ cảm thấy ánh đèn nơi xa xa đều mơ hồ, nàng thở hổn hển, vội vã hít thở bầu không khí trong lành. Sau đó một quyền đánh vào ngực Sở Diệp Hàn, rống to nói : “Ngươi xem ta là gì? Là thứ đồ vật gọi là đến, đuổi là đi? Ngươi muốn bắt nạt ta thì bắt nạt, muốn hôn ta thì hôn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta đây xem như bị một con cẩu cắn!”
Nói xong, nàng phẫn nộ chạy vào dòng người tấp nập, Thu nhi và Tửu nhi nhanh chóng đuổi theo.
Sở Diệp Hàn vừa định đi theo nàng, lại bị Nam Cung Nguyệt kéo lại : “Vương gia, thực xin lỗi, đều là ta sai, ta không nên xuất hiện, chọc cho tỷ tỷ đau lòng.”
“Không liên quan đến ngươi.” Sở Diệp Hàn một phen kéo tay của Nam Cung Nguyệt xuống, hắn muốn đi theo Vân Nhược Linh, lại phát hiện nàng đã sớm chạy xa, biến mất trong pháo hoa.
“Đều là bởi vì ta tới nên tỷ tỷ mới đi. Sao lại không liên quan đến ta? Vương gia, ta và chàng cùng nhau đi tìm tỷ tỷ được không?” Nam Cung Nguyệt nói, hệt như bạch tuộc bám chặt vào Sở Diệp Hàn.
“Bổn vương nói, đây là chuyện riêng giữa Bổn vương và Vương phi, không liên quan đến ngươi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Nam Cung Nguyệt còn tưởng rằng, câu nói "không liên quan đến ngươi" của Sở Diệp Hàn là chỉ việc Vương phi tức giận không liên quan gì đến nàng ta.
Song nàng ta lại không hề nghĩ đến, ý tứ của hắn lại là chuyện của hai người bọn họ không liên quan đến nàng ta. Nam Cung Nguyệt nàng ta chỉ là một người ngoài cuộc, một người dư thừa.
Sở Diệp Hàn không rảnh quan tâm đến Nam Cung Nguyệt, hắn đang lo lắng cho an nguy của Vân Nhược Linh, nhanh chóng phân phó huynh đệ Mạch Lan : “Mạch Lan, Mạch Liên, nhanh chóng dẫn người đi tìm Vương phi, tìm được rồi cũng không cần kinh động đến nàng. Vương phi thích xem hội đèn lồng, các ngươi chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ an toàn của nàng là được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!