Sau khi cung yến kết thúc, Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh liền chuẩn bị xuất cung.
Hai người lấy một chiếc kiệu màu đỏ thẫm và đều ngồi trong đó. Vân Nhược Linh hơi mệt nên nàng tựa vào thành kiệu để nghỉ ngơi. Gió thổi qua, nàng liền ngửi thấy mùi rượu từ trên người Sở Diệp Hàn.
Nàng từ từ mở mắt thì bắt gặp đôi mắt sáng như sao xa của Sở Diệp Hàn.
Thấy hắn đang nhìn nàng, nàng lập tức khẩn trương một chút: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Nàng không nhìn bổn vương, làm sao biết bổn vương đang nhìn nàng?” Giọng nói của Sở Diệp Hàn trầm ấm gợi cảm, mà nghe lại đầy tình ý khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
“Nói nhảm, ta không nhìn ngươi cũng biết ngươi rõ ràng đang nhìn lén ta.”
“Nàng có thể dẫn được trăm bướm hay sao? Khi nàng múa và trở về chỗ ngồi, bổn vương ngửi thấy trên người nàng có một hương thơm đặc biệt, đó là loại hương gì?” Sở Diệp Hàn tò mò hỏi.
Hôm nay nàng làm hắn ngạc nhiên vô cùng, hắn phát hiện, càng ngày hắn càng không thể nhìn thấu nàng.
Hắn cũng không phát hiện, hết một ngày hôm nay hắn đều dùng ánh mắt si mê nhìn nàng.
Vân Nhược Linh không muốn giấu diếm Sở Diệp Hàn, nàng lấy trong bao vải ra một bình bách hoa mật, “Bởi vì trên người ta có bách hoa mật, có nó ta có thể dẫn bươm bướm tới, nhưng mà xung quanh phải có bươm bướm thì mới dụ được, may mắn là gần ao suối nước nóng có bươm bướm.”
Sở Diệp Hàn cầm bình bách hoa mật, hắn nghịch nó một chút sau đó đột nhiên nhét vào trong tay áo: “Nàng ăn gian, bổn vương tịch thu.”
“Này, ta không ăn gian, ngươi trả lại ta.” Dáng vẻ của Vân Nhược Linh như muốn chém giết người, tiếc là Sở Diệp Hàn một tay đã chế trụ được nàng, không để nàng lục tay áo hắn.
“Nàng lợi hại như vậy sẽ không thiếu thứ này, bình này cho bổn vương đi.”
“Vô sỉ! Còn nữa, ta không ăn gian, như ta gọi là thông minh, có năng lực. Không giống một số người, lấy trộm bình dược của ta, biến khéo thành vụng, làm chuyện xấu.” Vân Nhược Linh nói.
Sở Diệp Hàn đột nhiên tiến sát vào và nhìn nàng: “Chuyện của Tấn vương phi là do nàng làm sao?”
“Là ta làm đấy, làm sao? Ngươi đau lòng à?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: “Nếu không phải nàng ta tâm địa bất chính, nghe trộm ta nói, ta cũng sẽ không dựng lên cái mũ để nàng ta chui vào. Nàng ta trộm bình bách hoa mật giả liền cho rằng mình có dẫn đến trăm bươm bướm, kết quả chỉ dụ đến toàn ong mật. Cái này gọi là tự làm tự chịu.”
“Ừ, tự gây nghiệp, không thể tha.” Sở Diệp Hàn gật đầu nói.
Vân Nhược Linh im lặng nhìn hắn một cái, Tô Thường Tiếu không phải là người hắn từng yêu sao, rõ ràng hắn không đau lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!