“Bởi vì cuối cùng dấm chua sẽ bị bay hơi hết, trong chảo chỉ còn dầu. Cho nên nồi chảo này dĩ nhiên là vô cùng nóng, hắn tất nhiên không dám cho tay vào.” Vân Nhược Linh nói.
“Thì ra là thế, hóa ra đây chỉ là một mánh khóe nhỏ. Ta còn tưởng sứ thần kia có bao nhiêu thần thông, thì ra cố làm ra vẻ, kết quả là không qua được mắt của Ly vương phi, vẫn là Ly vương phi lợi hại.” Bảo Thân vương giơ ngón cái dành cho Vân Nhược Linh.
Mọi người đều hiểu, đây là một mánh khóe nhỏ bị Ly vương phi nhìn thấu mà thôi.
Tuy không phải do võ công của Ly vương phi lợi hại nhưng tài trí của nàng cũng làm mọi người bái phục không thôi.
Thấy mọi người đều vô cùng khâm phục nàng nhưng vẻ mặt của Hành Nguyên đế nặng nề như chảy ra nước, ánh mắt cũng nham hiểm vô cùng.
Chỉ một lát sau, mọi người tiếp tục ở bên trong tiến điện bắt đầu ca hát nhảy múa, nâng ly cạn chén và ăn uống linh đình.
Vân Nhược Linh hơi đói bụng, nàng ăn hết vài món và còn uống rất nhiều nước trà.
Sau đó, nàng cảm thấy hơi mót, liền hạ lệnh cho một cung nữ đi bên cạnh đến nhà xí.
Đi nhà xí xong, nàng rửa tay sạch sẽ rồi chuẩn bị quay lại Thái Hòa điện nhưng cách đó không xa, nàng thấy một nam tử mặc áo trắng, xung quanh bốn phía đều có cung nhân đi theo, hắn ở đó giống như chờ nàng.
“Là Ly vương phi đó sao? Vương gia nhà tại hạ muốn gặp người, người có thể nể mặt được không?”
Vân Nhược Linh đến gần xem xét. Dưới ánh trăng, nam tử trong bộ áo trắng chính là Hiền vương.
Gã sai vặt bên cạnh hắn là người nàng cứu lúc trước, cũng là người đang nói chuyện với nàng. Đúng là gã sai vặt này!
Gã sai vặt vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh đến gần thì gãi đầu, đồng thời trên mặt gã cũng đầy hoài nghi.
Thấy Vân Nhược Linh đi tới, khuôn mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt của Hiền vương đột nhiên như đỏ lên, hắn không có vẻ gì là muốn lùi về sau một bước. Hắn lấy tay che đi vạt áo rộng, đôi môi cực kì đỏ mọng như hoa anh đào nở rực rỡ.
“Thật có lỗi, Ly vương phi, bổn vương không có ý muốn quấy rầy ngươi, nhưng có một vấn đề khúc mắc trong lòng bổn vương, ta rất muốn biết đáp án nên mới gọi ngươi lại.” Hiền vương nhẹ nhàng nói, giọng hắn cực kì dễ nghe, như một tiếng thì thầm nhẹ nhàng và đầy tình tứ.
Vân Nhược Linh thấy hắn như vậy, trong lòng nàng bèn dâng lên một cảm giác khó đoán, nàng mỉm cười và nói với hắn: “Xin chào, lần trước trên đường, cảm ơn ngài đã đánh con ngựa khi nó hoảng loạn và giúp ta giữ chắc nó. Chúng ta cũng có duyên, đã sớm gặp nhau ở ngoài cung rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!