Mọi người sẽ chỉ nói rằng nàng ta bắt chước bừa, không chút ý tưởng mới nào, học theo Vân Nhược Linh.
Nhân lúc bây giờ vẫn còn người khác đang biểu diễn, còn chưa đến lượt Vân Nhược Linh, nàng ta đi nhanh quay lại nhanh, tranh giành nhảy trước Vân Nhược Linh để Vân Nhược Linh trở thành người bắt chước bừa.
Vân Nhược Linh nhìn thoáng qua đã biết mưu kế của Tô Thường Tiếu. Nàng thật sự muốn nói với Tô Thường Tiếu rằng, nàng ta không cần phải gấp, nàng sẽ đợi nàng ta nhảy trước.
…
Ngay sau đó, Vân Nhược Linh và Triệu vương phi quay trở lại đại điện. Khi nàng ngồi xuống thì nhìn thấy Hiền vương ở bên cạnh cười gật đầu với nàng, dáng vẻ khiêm tốn và lễ độ, và nàng cũng đáp lại hắn với một nụ cười.
Đang mỉm cười thì cơ thể bị một bàn tay kéo lại, đau đến khiến nàng quay đầu cắn răng cười nhếch mép, và đối mặt với khuôn mặt đầy ghen tuông của Sở Diệp Hàn.
“Sao ngươi lại kéo ta, đau quá.” Vân Nhược Linh xoa xoa cánh tay đang bị đau, tức giận trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn.
“Nhìn vào bổn vương.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
May mà giọng nói của cả hai đều rất nhỏ, tiếng động cũng không lớn, hơn nữa lại có người đang đàn hát che lấp đi giọng nói của hai người, nếu không bọn họ cãi nhau ở trong điện sẽ bị người khác chê cười.
Vân Nhược Linh im lặng nhìn hắn: "Tại sao ta lại phải nhìn ngươi, ngươi rất đẹp mắt sao?"
“Ngươi là Vương phi của bổn vương, chỉ có thể nhìn bổn vương, không được phép nhìn nam nhân khác!” Sở Diệp Hàn tức giận, kiêu ngạo ra lệnh.
Vân Nhược Linh im lặng cười: "Ta nhìn ai? Ta chỉ chào hỏi với Hiền vương, ngươi có cần phải như vậy không?"
"Làm sao ngươi quen biết hắn? Bổn vương cũng không nhớ hai người quen biết nhau." Sở Diệp Hàn nhớ tới nàng cũng quen biết Tô Thất Thiếu, ánh mắt của hắn càng tối sầm lại.
"Ta làm sao quen biết ngài ấy, có cần phải báo cáo với ngươi không? Ta quen ngài ấy từ khi còn nhỏ, được chưa?" Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
"Không được! Cho dù là khi còn nhỏ, ngươi cũng chỉ có thể quen biết một mình bổn vương." Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“Ngươi, ngươi thật sự khiến người ta không nói nên lời.” Vân Nhược Linh không muốn cùng nam nhân tự luyến, tự đại lại kỳ quặc, kiêu ngạo này tranh luận, nàng dứt khoát xoay người đi, bắt đầu thưởng thức múa hát.
Đoán là tiếng động của hai người có hơi lớn, đột nhiên có người nhìn về phía họ, Sở Diệp Hàn lập tức nắm lấy tay Vân Nhược Linh, nở một nụ cười dịu dàng mà cưng chiều với nàng, còn để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, Vân Nhược Linh cũng nhanh chóng nghiêng người về phía hắn, mặt lộ vẻ thẹn thùng, và cúi đầu xuống.
Nhìn bề ngoài thì hai người họ ăn ý tạo nên hình ảnh ân ái, thực chất là họ đang kéo tay nhau dữ dội.
Bàn tay của Sở Diệp Hàn nắm rất chặt, Vân Nhược Linh không thể thoát ra được, nàng nhấc chân lên giẫm mạnh lên đôi giày cổ cao cao cấp làm bằng gấm hoa của Sở Diệp Hàn, sau đó, nàng xoay mũi giày, giẫm gắt gao lên chân Sở Diệp Hàn.
Kết quả, Sở Diệp Hàn ngồi ở đó sắc mặt không chút thay đổi, giống như chẳng có chút cảm giác đau đớn nào.