Lúc nãy dây đàn bị đứt đúng thật dọa nàng giật mình, nhưng nàng biết, trong trường hợp này mình không thể kinh hoảng được, mình phải luôn trấn định.
Nên nàng vẫn bình tinh tự nhiên tiếp tục đánh đàn, trên mặt luôn mỉm cười nhè nhẹ giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn hết sức chăm chú diễn tấu.
Lúc này, Tuyết phi vừa vừa vừa tháo một khăn che trên mặt xuống, lộ ra dung nhan khiến mọi người phải kinh diễm.
Chỉ nhìn thoáng qua mà thấy như gió xuân mang hương hoa phất qua cửa sổ, như nụ đỏ ướt át hơi sương, tựa phù dung nở rộ, sóng mắt đong đưa làm người chộn rộn.
Tựa như thiên nữ vừa hạ phàm, xinh đẹp đến mức không gì sánh được.
Mọi người thấy thế, tức khắc kích động đến mức vỗ tay ầm lên, múa thật sự quá đẹp.
Ngay tức khắc, Vân Nhược Linh cũng ngừng khúc nhạc lại, tiếng nhạc kết thúc, Tuyết phi và nhóm vũ cơ cũng nhanh chóng đứng yên tại chỗ.
“Hay!” Không biết có ai dưới đài đột nhiên nói hay một tiếng, sau đó nhiệt liệt vỗ tay hết lượt này đến lượt khác.
Vân Nhược Linh cũng đứng lên, cùng Tuyết phi gật đầu cảm tạ về phía mọi người.
Đám người Hoàng Hậu thấy thế thì lập tức tức giận đến mức sắc mặt thâm trầm, trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Tuy Hành Nguyên đế bất mãn với Ly Vương phủ, nhưng vẫn rất thưởng thức Vân Nhược Linh, hắn ta thấy nàng đàn rất khá, đã thế dây đàn lại bị đứt, liền nói: “Ly Vương phi, sao vừa rồi dây đàn của ngươi lại bị đứt?”
“Thiếp thân cũng không biết, đại khái là dây đàn này dùng lâu rồi nên đã tới cực hạn, lúc này mới đứt ạ.” Vân Nhược Linh nói.
Lúc nãy nàng có nhìn qua chỗ dây đàn bị đứt, mới phát hiện đứt cực kỳ ngay ngắn, cũng có dấu vết từng bị người khác cắt ra, nhưng chắc chắn nàng sẽ không nói trước mặt mọi người.
Hoàng Hậu nghe vậy thì tức thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Phong Lăng Thiên cũng nhìn về phía Vân Nhược Linh, vẻ mặt tán thưởng nói: “Dây đàn bị đứt mà có thể đàn tốt như thế, cầm nghệ và thái độ bình tĩnh của Ly Vương phi thật sự khiến bổn cung bội phục.”
Nếu người bình thường gặp phải chuyện này nhất định sẽ rất căng thẳng, nói không chừng sẽ xấu mặt một phen.
Nhưng Ly Vương phi lại không như thế, vừa rồi rồi nàng rất trấn định, gặp biến không hoảng, biểu hiện cũng tốt, chuyện này càng khiến người ta thêm bội phục.
Vân Nhược Linh không ngờ Phong Lăng Thiên sẽ nói giúp cho mình, lần trước làm hắn mất mặt thế kia, nàng còn tưởng hắn sẽ mượn cơ hội này để hại mình chứ.
Nàng nói: “Lăng Thiên Thái Tử đánh đàn vô cùng cao siêu như thế, chẳng qua chỉ đứt một dây đàn mà thôi, nếu là ngài, chắc chắn cũng không làm khó được ngài. Mặc dù bị đứt một dây nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, dùng những thứ khác làm dây đàn cũng cũng có thể đàn tiếp được. Tựa như mặt trăng vậy, luôn có khi tròn khi khuyết, nhân sinh luôn có những chuyện ruit ro không ngờ, cho dù cuộc đời bất hạnh hay thiếu thứ gì đó, vậy cũng có thể tiếp tục đẹp đẽ không uổng phí giống như tiếng nhạc này.”
Phong Lăng Thiên tức khắc nhìn Vân Nhược Linh với vẻ bội phục hơn, Phong Vũ bên cạnh hắn cũng không biết trong lòng đang có tư vị gì.
Nàng ta đã nhìn trúng Sở Diệp Hàn từ lâu, muốn gả cho hắn làm bình thê, cuối cùng hắn lại có Vân Nhược Linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!