Vừa nghe thấy câu này, mọi người liên tục hít ngược một hơi khí lạnh.
Câu này của Hoàng Hậu rõ ràng đang coi thường Ly Vương phi.
Hoàng Hậu nói Tuyết phi khiêu vũ làm trò tiêu khiển cho mọi người cũng đành thôi, đã thế còn muốn Ly Vương phi đánh đàn làm nhạc đệm, quả thực xem Ly Vương phi giống như nữ tử bán nghệ.
Tuy hiện tại Tuyết phi đã đứng ở vị trí Phi, nhưng xuất thân lại rất thấp, nàng ta bước ra từ hoa lâu, sao có thể so sánh với Ly Vương phi xuất thân từ tướng phủ được?
Hoàng Hậu đề cử như vậy, căn bản đang xem thường Ly Vương phủ.
Dựa theo tính cách của Ly Vương, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Diệp Hàn liếc Hoàng Hậu một cái, sau đó nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi muốn đàn không? Không muốn đàn thì cứ nói, bổn vương từ chối cho.”
Vân Nhược Linh cũng thoáng nhìn Hoàng Hậu, cười nhạt mở miệng: “Không phải chỉ đánh đàn thôi à? Có gì mà mất mặt chứ? Không thành vấn đề.”
Hoàng Hậu càng muốn làm khó dễ, nàng lại càng không sợ, ở thế kỉ 21, những người có thể biểu diễn trước mặt tổng thống đều là những nghệ thuật gia rất lợi hại.
Nếu nàng không muốn đánh, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ chế nhạo nàng một trận.
Sở Diệp Hàn thấy nàng đồng ý thì không khỏi nhướng mày, hắn xích gần nói với nàng: “Bổn vương đã thu hộp nhạc lần trước của ngươi rồi, bây giờ lại không mang bên người.”
Ý là, nếu không dùng hộp nhạc thì thứ vô tài vô đức như nàng sẽ chẳng đàn được đâu.
Vân Nhược Linh cũng chỉ cong môi cười: “Ngươi quá coi thường ta rồi đấy, không có hộp nhạc thì ta không đàn ra sao? Chỉ cần không phải Vô Huyền cầm, gì ta cũng biết đánh.”
Tuy nhà nàng là thế gia chuyên về y học, nhưng khi còn nhỏ vẫn bị cha mẹ ép học rất nhiều đàn cổ, tuy tài đánh đàn của nàng khá bình thường, nhưng thắng ở chỗ biết đánh rất nhiều khúc được ưa chuộng, khúc nhạc dễ nghe kia bắn ra, ai còn quan tâm đến chuyện nàng có đánh tốt không.
Chỉ cần không đàn quá kém là được hết.
Thấy Vân Nhược Linh tự tin như thế làm Sở Diệp Hàn không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, nữ nhân này luôn là có thể khiến hắn bất ngờ.
Nàng giống như một kho tang vậy, có thể đào ra được rất nhiều thứ thú vị từ trên người nàng, chuyện này càng khiến hắn mê muội hơn.
Thấy Vân Nhược Linh không nói gì, Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng: “Ly Vương phi, lần trước ngươi gảy Vô Huyền cầm rất tốt, hôm nay ngươi không đánh Vô Huyền cầm, vậy Hữu Huyền cầm thì sao, ngươi có cho Bổn cung phần mặt mũi này không?”
Nàng ta nghe nói Vân Nhược Linh này trước kia là một kẻ quái dị vô tài vô đức.
Tuy lần trước nàng biết đàn Vô Huyền cầm, nhưng luôn làm người khác thấy nghi ngờ, chuyện này càng khiến nàng ta cảm thấy quái lạ.
Vậy nên, nàng ta căn bản không tin Vân Nhược Linh này thật sự biết đánh đàn, lần trước chẳng qua do nàng lừa bịp mọi người, dùng thủ đoạn nên mới mọi người mới giật mình thấy hay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!