“Ngại quá, ta có mang, mới có rồi, ngươi nhất định đừng ghen ghét, đừng khổ sở.” Triệu Vương Phi vốn không muốn nói chuyện mình mang thai cho các nàng, nhưng nàng ta thật sự là chịu không nổi cục tức này, cho nên cũng lên tiếng.
“Ngươi có mang, không thể nào?” Tô Thường Tiếu không dám tin mà trừng lớn đôi mắt, gương mặt nàng ta lập tức nứt ra như một khối pha lê, khó coi giống như đang vỡ vụn.
Thất công chúa cũng hô lên sửng sốt: “Ngươi mang thai? Thật hay giả? Không phải ngươi giả mang thai lừa gạt người khác đó chứ?”
“Vừa rồi Vương thái y đã bắt mạch cho ta trước mặt Thái hậu, ông ta chính miệng nói, còn có thể là giả hay sao? Không thì các ngươi đi hỏi ông ta?” Triệu Vương Phi nói.
Thất công chúa vừa nghe vậy thì lập tức âm trầm nói: “Hừ, ta thấy ngươi cũng là kẻ phúc phận mỏng manh, cho dù có thai thì thế nào? Dựa vào phúc khí của ngươi, chỉ sợ không giữ nổi đứa nhỏ này, ngươi phải cẩn thận bị sảy thai, hoặc cho dù có sinh ra, nó cũng là cái thai chết. Mà kể cả nó có thể tồn tại, tương lai cũng sẽ chết non, cũng không trưởng thành được!”
Mọi người nghe Thất công chúa nói thế, đều đồng loạt sợ hãi hít mạnh một hơi.
Thất công chúa này thật sự miệng mồm độc ác, những người làm mẫu thân ở đây đều không nghe nổi câu này, mọi người cảm thấy Thất công chúa quá đáng sợ, thật quá đáng.
Triệu Vương Phi vừa nghe vậy, lập tức giận đến cả người run rẩy, khó chịu lui về phía sau một bước, Vân Nhược Linh vội đỡ lấy nàng ta, nàng ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quát lên: “Thất công chúa, ngươi quá đáng giận, ngươi lại nguyền rủa hài tử chưa ra đời của ta trước mặt mọi người, ngươi, ngươi thật là tâm địa rắn rết!”
“Ta không có nguyền rủa nó, chỉ là nói ra sự thật thôi. Mang thai không phải dễ sảy mất hay sao? Cho dù sinh ra được, cũng có khả năng bị ngạt thở chết; mà dù thật sự tồn tại, về sau cũng có thể bị bệnh chết, chết non. Ta nói câu nào sai hả? Ngươi đừng vu oan cho ta.” Trong lòng Thất công chúa có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng mà đáp trả.
“Ngươi ngươi, ngươi thật quá đáng!” Triệu Vương Phi tức giận đến bụng phát đau, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đứng cũng suýt không vững nữa.
Vân Nhược Linh vội vàng đỡ lấy nàng ta, an ủi: “Triệu Vương Phi, ngươi đừng khổ sở, ngươi đừng tin chuyện ma quỷ của nàng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi hả giận.”
“Sao lại thế này?” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói uy nghiêm trầm trọng.