Nói xong, hắn ôm lấy bả vai Triệu Vương, hai huynh đệ cùng đi ra bên ngoài.
Vân Nhược Linh lại liếc nhìn Hiền Vương một cái, phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt xanh lè, giống một con thú nhỏ vô tội lại suy nhược, nàng nhịn không được mà hỏi Triệu Vương Phi: “Ngươi xem sắc mặt Hiền Vương không tốt như vậy, rõ ràng không thoải mái, lại sinh bệnh nặng, vì sao còn phải tới tham gia cung yến?”
Nàng là y giả, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sức khỏe của Hiền Vương có vấn đề, người bệnh như vậy cần phải nghỉ ngơi nhiều, không thể tới tham gia loại cung yến này được.
“Ai.” Triệu Vương Phi thở dài thườn thượt một hơi, ghé sát vào Vân Nhược Linh, nhỏ giọng mà nói: “Ngươi không biết thôi, ban đầu Hiền Vương cũng không muốn tới, là Hoàng thượng hạ lệnh, nói chỉ cần hắn không bệnh chết thì phải tới tham gia cung yến. Bởi vì hiện tại dân gian đang đồn đãi, nói Hiền Vương sắp chết, hành động này của Hoàng thượng là vì chứng minh cho người khác, Hiền Vương còn khỏe mạnh lành lặn, hắn không thành vấn đề, cũng chứng minh Hoàng thượng không phải là người mang điềm xấu.”
Vân Nhược Linh sửng sốt.
Hành Nguyên đế này thật là một kẻ tàn nhẫn.
Nhi tử của mình sinh bệnh nặng, ông ta không quan tâm, lại còn muốn hắn mang thân thể bệnh hoạn tới cung yến, nếu trong quá trình đó xảy ra chuyện gì, vậy thì làm sao bây giờ?
Vì thanh danh của mình, Hành Nguyên đế thật sự có thể hy sinh nhi tử của ông ta.
Nhưng nàng cũng biết.
Năm đó, vì mưu triều soán vị, Hành Nguyên đế đã giết chết tiên đế tiên hậu, kẻ có thể làm ra chuyện ác độc như vậy thì còn gì không làm ra được?
“Ồ, chó ngoan không cản đường, đây là kẻ nào, dám chắn trước mặt chúng ta? Thật là đáng ghét muốn chết!” Lúc này, một giọng nói sắc nhọn truyền đến từ phía sau các nàng.
Vân Nhược Linh vừa nghe là biết người nói chuyện chính là Thất công chúa Sở Vân Yên.
Quả nhiên, nàng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Thất công chúa đỡ Tô Thường Tiếu, mang vẻ mặt không hiền lành đi tới.
Nhìn thấy hai người này, Vân Nhược Linh thở dài một hơi: “Ai, vận khí thật không tốt, đi dạo mà sao lại đụng trúng thứ đen đủi, Triệu Vương Phi, ngươi nói đúng không?”
Triệu Vương Phi kéo tay Vân Nhược Linh, nói: “Đúng vậy, vốn dĩ đang yên đang lành, không biết từ đâu chạy ra một con chó, cứ sủa bậy ở nơi này, thật là ảnh hưởng tâm tình.”
“Các ngươi nói ai đen đủi, nói ai là chó?” Thất công chúa nghe thấy mấy câu châm chọc này, lập tức nheo đôi mắt lại, buồn bực trừng mắt nhìn hai người.
“Người nào đáp lại thì chúng ta nói người đó.” Triệu Vương Phi khẽ hừ một tiếng.
“À, là ngươi à Triệu Vương Phi, ngươi nịnh bợ được Ly Vương phi thì nghĩ có thể diễu võ dương oai trước mặt bản công chúa? Ngươi và Triệu Vương ca ca của ta thành thân nhiều năm như vậy, sao còn không thấy ngươi sinh ra một mụn con? Nếu ngươi vẫn không sinh cho Sở gia chúng ta một đứa con nối dõi, chỉ sợ vị trí Vương phi của ngươi cũng khó giữ được.” Thất công chúa cười lạnh mà nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!