Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhếch môi: “Không có vấn đề gì, lần tiến cung này bổn vương sẽ báo lại với Hoàng thượng, cơ thể trưởng công chúa không tốt nên đang ở lại dưỡng bệnh, có ngươi ở ngoài giúp đỡ, chờ đến khi nàng tốt hơn rồi cùng nhau trở về.”
“Vương gia…”
“Mời đi, Từ công công.” Từ công công còn đang muốn cầu xin tình thương cảm thì đã thấy Mạch Liên rút thanh bảo kiếm chói lọi ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Từ công công nhìn qua lưỡi kiếm sắc bén kia thì lập tức biết thanh kiếm này đã nêm qua không ít máu người, sợ tới mức rụt cổ vào, đành phải đi theo Mạch Liên ra tới cửa Ly Vương phủ, quỳ xuống.
Hắn không ngờ bản thân chỉ vừa mới nói cho trưởng công chúa có mấy câu mà đã phải rơi vào cái loại kết cục này.
Xem ra, Ly Vương đúng là không hề dễ chọc.
Sau đó thì trưởng công chúa ở lại Ly Vương phủ, không cùng bọn Sở Diệp Hàn tiến cung.
-
Buổi chiều, Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh vào cung, với những trường hợp như vầy thì Nam Cung Nguyệt không thể đi được, trừ phi có tình huống nào đặc thù.
Sau khi Nam Cung Nguyệt biết hai người họ cùng nhau vào cung thì tức giận đánh phá phòng mình, vĩnh viễn nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, đến cả tư cách theo Sở Diệp Hàn tiến cung cũng không có.
Nàng ta căm hận trừng mắt, tự dặn lòng mình thề thốt, đến một ngày nào đó nàng ta phải diệt trừ Vân Nhược Linh, trở thành nữ chủ nhân của Ly Vương phủ.
Sau khi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn vào cung thì tới Thọ Khang cung xem Thái hậu trước, hàng ngày Tuyết ma ma đều cho Thái hậu uống thuốc đúng giờ, cho nên bệnh lao phổi của Thái hậu đã tiến triển được một nửa chặng đường, bây giờ chỉ cần tiếp tục uống thuốc mấy tháng củng cố nữa là được.
Bây giờ bệnh lao phổi của Thái hậu đã không còn tính chất lây lan nữa, cho nên khi tâm tình của Thái hậu tốt, muốn đi bộ khắp nơi thì lúc mọi người thấy bà cũng không tránh đi, càng không còn dùng tới khẩu trang nữa.
Thái hậu vừa thấy Vân Nhược Linh đến thì lập tức cầm lấy tay nàng, hỏi: “Thế nào rồi? Có động tĩnh gì chưa?”
“Động tĩnh gì cơ, thưa Hoàng tổ mẫu?” Vân Nhược Linh nghi hoặc hỏi.
Triệu Vương phi xinh đẹp ngồi bên cạnh cười nói: “Ly Vương phi tỷ tỷ, Hoàng tổ mẫu đang nói đến bụng của ngươi, xem xem bụng của ngươi đã có động tĩnh gì hay chưa đó.”
“Ặc…” Vân Nhược Linh liếc Sở Diệp Hàn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mấy tháng này nàng có ở cùng phòng với Sở Diệp Hàn đâu, sao mà mang thai được?
Chỉ có mấy tháng trước nàng với Sở Diệp Hàn mới chung chăn chung gối một lần, nhưng lâu như vậy rồi vẫn chưa có thai thì chắc chắn là không có thai rồi.
“Chuyện đó, Hoàng tổ mẫu, ta và Vương gia vẫn còn trẻ, vẫn chưa có động tĩnh gì.” Vân Nhược Linh xấu hổ nói.
Thái hậu nghe vậy thì thất vọng thở dài một hơi: “Sao lại thế chứ? Các con cũng thành thân với nhau gần nửa năm rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Triệu Vương phi người ta còn nhỏ hơn các con mà đã có rồi kìa.”
“Triệu Vương phi có rồi sao?” Vân Nhược Linh không dám tin nhìn về về phía Triệu Vương phi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!