Sau khi Sở Diệp Hàn hoàn thành bức tranh xong thì không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn đi đến bên khung cửa sổ, ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại bên những ánh sao trời, ẩn sâu nơi đáy mắt hắn nhàn nhạt những nét ưu tư khắc khoải.
Tiêu Thanh đứng một bên thu dọn bức tranh, đồng thời cũng vừa lén lút nhìn trộm Vương gia.
Nhìn từ góc độ này, Vương gia của các nàng mặc một chiếc áo gấm màu xanh lam, chiếc áo gấm có những đường viền màu vàng kim, hoa văn chỉ bạc đổ xuôi như suối, lờ mờ gợn những sóng nước rực rỡ, trông vừa khiêm tốn không hề xa hoa.
Bên thắt lưng hắn buộc một mảnh ngọc bội màu xanh lam, tinh khiết như băng, trên đầu đội ngọc quan buộc lại mái tóc đen nhánh, mềm mại như mây trôi, như dải tơ lụa trơn nhẵn óng ánh. Lúc hắn giơ tay hay nhấc chân, khí chất tỏa ra vô cùng lạnh lùng cao quý, chỉ cần nhìn qua khí chất này của hắn thì nhất định sẽ biết xuất thân hắn giàu sang, như thể vừa sinh ra đã được trời ban cho khả năng hàm chứa vàng ngọc, tướng mạo hắn nồng đậm hơi thở của bậc đế vương khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Sau khi Tiểu Thanh cất bức tranh đi thì vội vàng lui ra ngoài, Vương gia không thích khi có người quấy rầy mình, cho nên nàng cũng không dám ở lại trong này quá lâu.
Lỡ như khiến cho Vương gia không vui, vầy thì không được.
-
Hai ngày này Vân Nhược Linh đều cảm thấy lo lắng cho tình hình của Tô Thất Thiếu.
Đêm đó hắn bị trúng tên độc, nàng lo hắn sẽ xảy ra chuyện gì đó?
Kết quả là không quá hai ngày, Tô Thất Thiếu phái hạ nhân đến tìm Thu Nhi, nói cho nàng ta tình hình của hắn.
Sau khi Thu Nhi nghe xong thì nói với Vân Nhược Linh: “Nương nương, Tô Thanh nói Tô thế tử không trúng độc nặng, bản thân hắn cũng là một bậc thầy khử độc cho nên hắn đã giải được rồi. Do đã bị quạt sắt cản lại nên mũi tên đó không cắm vào quá sâu, đã được thầy thuốc nhổ ra rồi, không chảy máu quá nhiều, chỉ cần hắn dưỡng thương một thời gian nữa là sẽ ổn.”
Đến lúc này Vân Nhược Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.