Tô Thất Thiếu vừa rơi xuống đất, liền liếc nhìn ra bên ngoài một cái, hắn vỗ vỗ ngực mình, chưa hết hoảng hồn mà ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà: "Tiểu Linh Nhi, tiểu thiếp của nhà ngươi cũng quá ác độc rồi, chẳng qua ta chỉ là cùng ngươi uống trà. Nàng ta lại mang theo Sở Diệp Hàn đến, quả thật là muốn hại chết ngươi mà. Ta thấy Sở Diệp Hàn đối xử với ngươi quả nhiên là không tốt, tại sao ngươi nhất định phải ở lại Ly Vương phủ cơ chứ? Tại sao ngươi không rời khỏi đây?"
“Chuyện này liên quan đến ngươi à?” Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc nhìn Tô Thất Thiếu, nàng không nghĩ rằng quan hệ giữa nàng và Tô Thất Thiếu tốt đến mức có thể nói ra tiếng lòng của mình.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Tô Thất Thiếu nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: "Ngươi không thấy là một nữ nhân xuất sắc như ngươi ở Ly Vương phủ, làm một Vương phi hữu danh vô thực chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Một tài năng như ngươi hẳn là phải tỏa sáng, làm nên một sự nghiệp lớn hơn mới đúng. Ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng Sở Diệp Hàn không sủng ái ngươi, đúng là phí của trời. Nếu không, ngươi bỏ trốn với ta, ngươi gả cho ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời."
“Đối với ta, ngươi với Sở Diệp Hàn có sự khác biệt sao?” Vân Nhược Linh chế nhạo.
Hai người này đều không phải loại người tốt, đều là những kẻ bội bạc.
"Tại sao lại không khác? Trước đây ta đúng là đối với ngươi có chút quá đáng, nhưng hiện tại ta mới phát hiện tính tốt của ngươi, ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ nông nổi? Hiện tại ta đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, đã cải tà quy chính rồi. Nếu ngươi đi theo ta, ta chắc chắn sẽ cho ngươi ăn ngon uống đã."
“Xin lỗi, ta không đi theo ngươi mà vẫn có thể ăn ngon uống đã.” Vân Nhược Linh lạnh lùng từ chối.
Tô Thất Thiếu chống tay, nghiêm túc nhìn nàng: "Được rồi, quan hệ của chúng ta không tốt, mới chỉ gặp qua có vài lần, ta cũng không hi vọng ngươi sẽ bỏ trốn với ta. Tuy nhiên, ta cảm thấy ngươi ngày nào cũng chịu ấm ức, ngày nào cũng bị Sở Diệp Hàn ngược. Lần trước ta nghe nói, ở trước mặt hoàng thượng ngươi nói về chuyện hòa ly, nhưng hoàng thượng không đồng ý, Sở Diệp Hàn cũng nhảy vào can ngăn, không cho ngươi hòa ly, xem ra ngươi cũng có ý đồ rời khỏi Ly Vương phủ. Nếu bây giờ ngươi vẫn có ý nghĩ muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi!"
Vân Nhược Linh nhìn hắn ta: "Ngươi sẽ giúp ta sao? Ngươi có thể giúp ta như thế nào? Ngươi giúp ta với mục đích gì?"
"Ta giúp ngươi còn cần phải có mục đích à? Ta là đầy tớ miễn phí, là sức lao động của ngươi, là người mà tùy ý ngươi sai khiến."
Tô Thất Thiếu nhấp thêm một ngụm trà, nói: "Ta có một cách có thể giúp ngươi rời đi thành công."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!