Những thị vệ khác cũng tức giận đằng đằng trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyệt, là ai cho nàng ta lá gan, cư nhiên dám ám sát chiến thần của họ.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của mọi người, lạnh lùng cười: "Các ngươi thật đúng là đánh giá ta cao quá rồi, các ngươi cho rằng người như ta, có thể ám sát chiến thần của các ngươi?”
"Người không ám sát sao? Vương gia, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mạch Liên khẩn trương nhìn Sở Diệp Hàn, vẻ mặt nghi hoặc.
“Không có việc gì, các ngươi lui xuống.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng.
Mạch Liên cùng Mạch Lan nhìn nhau, sau đó chắp tay lui xuống bên cạnh.
Hiện tại bọn họ mới ý thức được, người lợi hại như Vương gia, làm sao có thể bị Nam Cung Nguyệt ám sát.
Hành động này của vương gia, khẳng định có ý tứ khác.
Chờ mọi người đều lui ra xa hơn mười trượng, Sở Diệp Hàn liền đưa tay kẹp mũi kiếm, nâng mũi kiếm lên trên, nhắm vào cổ họng mình, trầm giọng nói: "Động thủ đi. Giết bổn vương, lấy lại cái mạng này, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”
Nam Cung Nguyệt không dám tin nhìn hắn, nàng ta khẩn trương đến mức cả người run rẩy, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Không. Ta sẽ không giết chàng, chẳng qua ta chỉ muốn có hài tử với chàng, vì sao chàng lại nhẫn tâm như vậy? Sao chàng lại đối xử với ta như vậy.”
Nói xong, tay nàng ta run lên ném kiếm xuống đất.
Bảo kiếm đập vào tảng đá xanh, phát ra tiếng chói tai, khiến lòng người đều căng lên.
"Vương gia, chàng đối với ta quá tàn nhẫn. Chàng thà chết còn hơn cho ta một đứa con, có vẻ như thật sự từ đầu đến cuối, chàng chưa bao giờ yêu ta, tin tưởng ta. Nếu ta nói, tất cả những chuyện đó không phải do ta làm, chàng có tin không?”
Nam Cung Nguyệt giận dữ hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn, xoay người bỏ chạy.
Trái tim nàng ta lạnh lẽo.
Nàng ta cho rằng những chuyện đó là hạ nhân làm, mình có thể thoát khỏi nghi ngờ, hắn sẽ không trách nàng.
Nhưng nàng ta đánh giá quá cao sự nhẫn nại của hắn đối với nàng ta.
Đương nhiên nàng ta sẽ không thừa nhận, chỉ có thể phủ nhận, nàng ta muốn đông sơn tái khởi, cho nên lúc này nhất định phải nhẫn nhịn.
"Vương gia, Nguyệt trắc phi đi rồi." Mạch Liên vội vàng đi lên, nhặt thanh kiếm lên, hắn ta cũng hiểu được đôi chút.
Hắn ở trong lòng thay Vương gia bi ai, bởi vì một ơn cứu mạng, Vương gia muốn lấy bản thân để trả nợ, đây có tính là ơn cứu mạng của phiên bản nam nhân hay không, lấy thân báo đáp?
Có điều, nam nhân không tình nguyện, nữ nhân phải ép buộc mà thôi.
Sở Diệp Hàn không nói gì, xoay người tiến vào Tinh Thần Các.
Nam Cung Nguyệt ôm nước mắt, liều mạng chạy một mạch về Vũ Nguyệt Các.