Nghe được lời này, cơ thể Nam Cung Nguyệt run lên, nàng ta không thể tin được nhìn hắn, môi run rẩy: "Chàng nói cái gì? Chàng nói lúc đầu chàng nguyện ý thử yêu ta?”
Thì ra, hắn không coi nàng ta là thế thân của Tô Thường Tiếu, hắn nguyện ý yêu nàng.
Chính những việc nàng ta làm đã tự tay hủy hoại mọi thứ.
Nàng ta cho rằng để đám người Đàm Nhi đứng ra gánh tội, hắn sẽ không trách nàng ta.
Không ngờ, cái gì hắn cũng biết.
Ánh mắt của hắn, quan sát hết mọi thứ, một mảnh trong sáng, dường như có thể nhìn xuyên qua nàng ta vậy.
Đáy lòng nàng ta lạnh lẽo, nàng ta vội vàng lắc đầu: "Không, ta không cảm thấy chàng thử yêu ta, từ đầu đến cuối, chàng nguyện ý cưới ta, chỉ coi ta là thế thân của Tấn vương phi. Ta biết chàng chưa bao giờ yêu ta, ta chỉ là một thế thân tội nghiệp mà thôi.”
Nếu như là trước kia, nghe người nhắc tới Tô Thường Tiếu, lòng Sở Diệp Hàn sẽ rất đau, sẽ khó chịu.
Nhưng hiện tại, trong lòng hắn không có cảm giác, thậm chí còn có chút chán ghét.
"Nàng không cần làm thế thân của ai hết, là chính mình là được rồi. Chuyện hài tử, nàng đừng nhắc nữa, bổn vương sẽ không đồng ý, nếu nàng muốn cái khác, ví dụ như, ba điều kiện trước đây bổn vương cho nàng, chỉ cần không vi phạm đạo đức, vi phạm lương tâm, vi phạm danh dự của Ly Vương phủ và bổn vương, bổn vương đều sẽ đáp ứng nàng. Nàng nghĩ kỹ rồi đưa điều kiện với bổn vương.”
Sở Diệp Hàn nói.
Nam Cung Nguyệt hoảng hốt nói: "Không, ta sẽ không nhắc tới điều kiện với chàng, ta muốn chính là con người chàng, ta muốn hài tử của ta và chàng”
Một khi đề cập đến điều kiện, cả đời này nàng ta và hắn sẽ không thể nữa rồi.
"Nàng có thể từ từ cân nhắc, khi nào nàng cân nhắc kỹ thì tới tìm bổn vương."
Sở Diệp Hàn nói.
"Tại sao chàng lại ép ta lựa chọn? Ta biết một khi chàng yêu cầu ta ra điều kiện, sau khi chàng thực hiện nó, chắc chắn chàng sẽ phân định ranh giới với ta. Ta muốn ở bên cạnh chàng, mạng chàng là ta cứu, ta thà để chàng nợ ân tình của ta, cũng không muốn cùng chàng phân định ranh giới. Nói tóm lại, trừ việc cho ta hài tử, ta sẽ không đề cập đến các điều kiện.”
Nam Cung Nguyệt nói.
"Ý của nàng là, nàng muốn dùng ân tình ta nợ nàng để uy hiếp bổn vương?"
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Nam Cung Nguyệt kiêu ngạo ngước mắt lên: "Ta không có này, nếu Vương gia nhất định cho là như vậy, thì cứ cho là vậy đi ”
Nàng ta chỉ cần hài tử, nàng ta muốn Sở Diệp Hàn vĩnh viễn nợ nàng ta, vĩnh viễn còn không phân rõ ân tình với nàng ta, muốn làm cho hắn áy náy, tra tấn hắn cả đời.
"Thật sao? Bổn vương nợ nàng cái mạng này, bổn vương trả lại cho nàng.”
Sở Diệp Hàn nói xong, đột nhiên rút kiếm của thị vệ bên cạnh, đặt chuôi kiếm vào trong tay Nam Cung Nguyệt, tay khẽ động, liền nhắm mũi kiếm vào bụng hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!