Nam Cung Nguyệt vừa dứt lời, hạ nhân đều hoài nghi trong lòng.
Nhìn bộ dạng này của Vương phi, rất chột dạ, ngay cả cửa phòng cũng không dám mở ra để cho người ta xem, nói không chừng bên trong thật sự có nam nhân gì đó.
Sở Diệp Hàn nghe được lời này, ánh mắt cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn lập tức ra lệnh: "Người đâu, đi vào lục soát, đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được tên trộm này cho ta.”
Hắn nhìn Vân Nhược Linh thật sâu, nếu như thật sự nàng phản bội hắn, hẹn hò cùng nam nhân khác, hắn nhất định sẽ băm tên nam nhân kia thành vạn đoạn.
"Sở Diệp Hàn, ngay cả ngươi cũng không tin ta sao?"
Vân Nhược Linh tiến về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng Sở Diệp Hàn.
“Bổn vương chỉ vì an nguy của vương phủ.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh cười lạnh, trái tim lập tức lạnh lẽo.
Hắn không tin chính là không tin, còn kiếm cớ này làm gì?
Nàng còn tưởng hắn sẽ tin tưởng nàng, xem ra là nàng nghĩ nhiều.
Sau khi các thị vệ nhận được lệnh, nhanh chóng vọt tới đẩy cửa phòng ra.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nheo mắt lại, nàng đã quyết định, nếu như bọn họ phát hiện Tô Thất Thiếu, nàng sẽ không biện minh gì cả.
Người tin nàng, không cần nàng giải thích, người không tin, giải thích cũng vô dụng.
Nếu như Sở Diệp Hàn vì nguyên nhân này mà hưu nàng, vậy thì càng tốt.
Nếu như hắn dám xử trí nàng, nàng cũng sẽ khiến hắn không sống tốt, sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.
Sau khi thị vệ bước vào, họ nhanh chóng lục soát trong phòng.
Rất nhanh, các thị vệ liền mở tủ quần áo lớn ở đầu giường, cầm chuôi đao chọc vào bên trong, còn đem xiêm y toàn bộ lấy ra, kết quả bên trong trống rỗng không một ai.
Bọn họ lại lục soát dưới bàn trà, dưới gầm giường, buồng phụ bên cạnh, đều không tìm thấy gì.
Vân Nhược Linh thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nội tâm thập phần nghi hoặc.
Tô Thất Thiếu tên này đi đâu rồi?
Hắn là một người sống sờ sờ như vậy, trong phòng này căn bản không giấu được hắn, trước sau phòng đều có trọng binh canh gác, hắn cũng không có khả năng chạy trốn.
Chẳng lẽ hắn bốc hơi?
"Vương gia, thuộc hạ tìm khắp phòng, không tìm được gì cả, trong này không có ai."
Lúc này, có thị vệ đi lên nói.
"Không ai cả? Vậy thì tốt, tất cả lui xuống.”
Sở Diệp Hàn nói.
"Sao lại không có ai? Rõ ràng Nguyệt ma ma nhìn thấy có người tiến vào, người kia đã đi đâu?”
Nam Cung Nguyệt hoài nghi nhìn chằm chằm căn phòng này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Vân Nhược Linh cười lạnh: "Thế nào, Nguyệt trắc phi, trong phòng ta không có trộm, hình như ngươi rất thất vọng vậy? ”
"Đâu có, tỷ tỷ, tỷ nói đùa rồi, muội mừng còn không kịp, sao có thể thất vọng?"
Mặt Nam Cung Nguyệt trắng bệch nhìn về phía Nguyệt ma ma.
"Ma ma, có phải bà đã nhìn nhầm không? Không có ai trong phòng cả.”
Nguyệt ma ma lắc đầu, kiên định nói: "Lão nô không nhìn lầm, bằng không sao Thu Nhi lại ngất xỉu trên mặt đất? Có lẽ tên trộm chỉ lẻn vào sân, đánh ngất Thu Nhi ngất liền chạy, chứ không lẻn vào phòng Vương phi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!