Vân Nhược Linh lắc đầu: "Không có, ta ngủ rất ngon, không nghe tiếng động gì, sao, thật sự có người xông vào à? Ai đã nhìn thấy?”
"Hồi bẩm vương phi, là lão nô nhìn thấy."
Nguyệt ma ma lập tức bước lên nói.
"Ngươi? Không phải ngươi đang ở Vũ Nguyệt Các sao? Vũ Nguyệt Các cách Phi Nguyệt Các xa như vậy, một người ở phía đông, một người ở phía tây, bắn đại bác cũng không tới được. Nửa đêm canh ba, ngươi cư nhiên lại thấy trộm xông vào Phi Nguyệt Các? Là ngươi có thiên lý nhãn hay là vẫn luôn canh giữ ở cửa Phi Nguyệt Các của ta giám sát, mới biết được?”
Vân Nhược Linh lạnh lùng hỏi.
Nguyệt ma ma sợ tới mức chân mềm nhũn: "Lão nô, lão nô sao có thể giám sát Vương phi, lúc lão nô đi nhà xí đúng lúc nhìn thấy tên trộm.”
"Vũ Nguyệt Các không có nhà xí sao? Sao ngươi phải chạy sang bên này?”
Vân Nhược Linh nói.
Mọi người nghe xong, cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Vũ Nguyệt Các cách Phi Nguyệt Các xa như vậy, người bình thường sẽ không bỏ gần lấy xa, chạy đến nhà xí của Phi Nguyệt Các.
Rõ ràng, Nguyệt ma ma đang nói dối.
Xem ra, thật sự đúng như Vương phi đoán, bà ta chuyên môn đến giám sát Vương phi.
Thu Nhi vừa nghe, cũng lạnh lùng nói: "Nguyệt ma ma, bà nói thật đi, vì sao lại chạy đến Phi Nguyệt Các? Có phải bà chạy đến để giám sát vương phi hay không? Tên trộm đó rốt cuộc có hay không, hay là do bà bịa ra?”
Nguyệt ma ma căn bản không sợ Thu Nhi, bà ta trầm mặt, lạnh lùng nói: "Ta không nói ta tới Phi Nguyệt Các đi nhà xí, lúc ấy Đàm Nhi đang nhà xí của Vũ Nguyệt Các. Ta đang vội, sợ nhịn không được, liền chạy đến nhà xí công cộng ở giữa vương phủ. Lúc ta đi nhà xí xong, đột nhiên nhìn thấy một tên trộm mặc xiêm y màu đỏ bay về phía Phi Nguyệt Các, ta sợ tên trộm sẽ làm hại Vương phi, liền vội vàng đi theo. Sau đó, quả nhiên ta nhìn thấy tên trộm nhảy vào trong sân Phi Nguyệt Các, ta mới vội vàng chạy về Vũ Nguyệt Các báo cho Nguyệt phu nhân. Nhà xí công cộng ở giữa vương phủ cách Phi Nguyệt Các không xa, ta ở đó nhìn thấy tên trộm chạy vào Phi Nguyệt Các thì có gì lạ? Chẳng lẽ, như vậy có nghĩa là ta đang giám sát vương phi?”
Nói đến đây, bà ta làm bộ ủy khuất nói: "Ta có lòng tốt lo lắng cho Vương phi, dẫn phu nhân đến cứu người, không ngờ lại đánh một gậy, không biết lòng người tốt.”
"Đúng vậy, tỷ tỷ, Nguyệt ma ma cũng là vì người, sao người có thể nói như vậy với bà ấy? Như vậy, sẽ làm cho lòng người lạnh lẽo.”