"Đây là thuốc giải, bớt nói nhảm. Ta giải độc cho ngươi,, sau khi có thể di chuyển thì lập tức rời khỏi bằng cửa sau, không được ở lại đây."
Vân Nhược Linh vừa nói chuyện, vừa nhanh chóng tiêm thuốc giải vào thắt lưng Tô Thất Thiếu.
Có điều, phải mất năm phút thuốc giải mới có hiệu quả, cho nên hiện tại Tô Thất Thiếu vẫn không thể cử động.
Sau khi tiêm xong thuốc giải, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, là giọng nói lo lắng của Lý Tam: "Vương phi, người có ở bên trong không? Có người nhìn thấy trộm xông vào Phi Nguyệt Các, người không sao chứ?”
"Ai vậy? Nửa đêm gõ cửa của bổn vương phi làm gì?"
Vân Nhược Linh giả bộ ngáp, phảng phất buồn ngủ.
Khi nghe thấy giọng nói của nàng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Sở Diệp Hàn sâu thẳm quét về phía căn phòng, bước lên nói: "Vừa rồi Nguyệt ma ma đến bẩm báo, nói nhìn thấy trộm xông vào Phi Nguyệt Các, ngươi không sao chứ?”
"Ta còn đang ngủ, ta có thể có chuyện gì? Chờ một chút, ta mặc xiêm y, chờ ta mặc xiêm y xong mới ra được."
Vân Nhược Linh nói xong, tựa người vào sau cửa, liều chết chống lại cánh cửa.
Tô Thất Thiếu còn chưa đi, nàng nhất định phải ổn định bọn họ, không cho bọn họ tiến vào.
Vừa rồi nàng vẫn chưa ngủ, đang đọc sách, cho nên xiêm y vẫn đang mặc, không cần phải mặc nữa.
Nghe được Vân Nhược Linh không sao, lúc này Sở Diệp Hàn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Vương gia, ngài xem sao Thu Nhi lại ngủ trên mặt đất thế này, nàng ta làm sao vậy?”
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên nhìn thấy Thu Nhi đang ngủ trên mặt đất.
Vừa rồi bởi vì xung quanh quá tối, tất cả mọi người đều không chú ý đến người đang nằm trên mặt đất.
Hiện tại mới phát hiện, Thu Nhi lại ngủ trên mặt đất.
Sở Diệp Hàn nghi hoặc nheo mắt lại: "Đánh thức nàng ta dậy.”
Nguyệt ma ma lập tức bưng một chậu nước lạnh tới, hung hăng hắt lên mặt Thu Nhi, nàng ấy liền kinh hô một tiếng tỉnh lại: "Mưa, mưa rồi sao?”
Nàng vừa nói vừa ngồi dậy lấy tay áo lau nước trên mặt.
Chờ nàng ấy lau sạch nước trên mặt, mới phát hiện trước mặt có một đám người.
Có Vương gia, nguyệt trắc phi, Mạch Liên, Mạch Lan, còn có Nguyệt ma ma đang bưng một cái chậu rỗng.
Vừa nhìn thấy chậu đồng trong tay Nguyệt ma ma, Thu Nhi liền tức giận đến mức quên hành lễ với Sở Diệp Hàn, nàng ấy chỉ vào Nguyệt ma ma, tức giận nói: "Sao bà lại hắt nước vào ta, bà bị điên à?”
Nguyệt ma ma cao ngạo liếc nàng: "Vừa rồi ta nhìn thấy Phi Nguyệt Các có trộm lẻn vào, lại thấy ngươi nằm trên mặt đất, mới lấy nước đánh thức ngươi, sao ngươi lại ngất xỉu trên mặt đất? Có phải tên trộm ra tay với ngươi không? ”
"Kẻ trộm gì? Ta không biết vì sao ta lại nằm dưới đất.”
Thu Nhi nói xong, vội vàng kiểm tra thân thể của mình.
Khi nàng ấy phát hiện y phục vẫn chỉnh tề, tr ên người không có dấu vết gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!