Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thất Thiếu, trầm giọng nói: "Ngươi hiện tại không thể động đậy, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không ta sẽ giết ngươi, ném cho chó hoang ăn.”
"Đừng, ta đối với nàng là thật lòng, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?"
Tô Thất Thiếu vẻ mặt ủy khuất cáo buộc.
Trên thực tế, cho dù nửa người dưới bị gây mê, hắn ta muốn khống chế Vân Nhược Linh cũng dễ như trở bàn tay, chỉ là hắn không muốn khiến nàng bị thương mà thôi.
"Nói, nửa đêm ngươi lẻn vào Ly Vương phủ muốn làm gì? Có phải ngươi muốn chiếm tiện nghi của bổn cung?”
Vân Nhược Linh nói xong liền cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, tức giận kề vào cổ Tô Thất Thiếu.
Tô Thất Thiếu theo phản xạ rụt cổ, đôi mắt vô tội trừng lên: "Ta muốn chiếm..."
"Cái gì?"
Vân Nhược Linh tức giận trừng to hai mắt.
"Ta không có ý này, ý ta là, ta đến Ly Vương phủ, chính là để thăm nàng, thật sự không có mục đích gì khác, mục đích của ta rất đơn thuần, chính là vì nàng."
"Cái này còn đơn thuần? Ngươi là một đại nam nhân, nửa đêm canh ba lẻn vào phòng ta, không nghi ngờ chính là hái hoa tặc."
Nếu ở hiện đại, chuyện này chẳng tính là gì.
Nhưng hiện tại Vân Nhược Linh đang ở thời cổ đại ăn thịt người này, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện loại chuyện này.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Vương gia, lão nô tận mắt nhìn thấy, tên trộm chạy vào trong viện của vương phi, hắn mặc xiêm y màu đỏ rực, khinh công rất tốt, có thể bay mái hiên đi vách tường, bay quá nhanh cho nên lão nô không thấy rõ mặt hắn trông như thế nào. Nhưng lão nô dám kết luận, tên trộm là nam nhân.”
Là giọng nói thô kệch trầm trầm của Nguyệt ma ma.
Trái tim Vân Nhược Linh cả kinh, nàng vừa ngẩng đầu, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Nam Cung Nguyệt, Nguyệt ma ma cùng Sở Diệp Hàn, dẫn theo một đám thị vệ cầm đuốc, đi vào Phi Nguyệt Các.
"Tệ quá. Có người đấn."
Vân Nhược Linh khẽ hô.
"Bây giờ phải làm sao? Bổn thế tử không nhúc nhích được, nếu nàng không hạ độc bổn thế tử, bổn thế tử có thể lập tức chạy trốn qua cửa sổ phía sau, nàng thật là."
Tô Thất Thiếu không nói gì nhìn Vân Nhược Linh.
Có điều biểu hiện bên ngoài của hắn ta không hề khẩn trương, hắn ta không làm chuyện xấu, hắn ta đến thăm Vân Nhược Linh, hắn ta quang minh lỗi lạc, không cần chột dạ.
Chỉ là hai tay run rẩy đã phản bội hắn ta.
Hai người rõ ràng không có chuyện gì, hiện tại bộ dạng như này, lại giống như có chuyện, một khi bị người phát hiện, bọn họ liền xong.
Hắn ta luôn kiêu ngạo bất thuần, không quan tâm thanh danh, nhưng Vân Nhược Linh thì khác, nàng là nữ nhân.
Trong mắt hắn ta hiện lên một tia lãnh ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!