Không phải hắn ta khoe khoang, nữ nhân muốn gả cho hắn có thể xếp thành một vòng quanh hoàng thành.
Nam nhân dám cưới trưởng công chúa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bị Tô Thất Thiếu châm chọc như vậy, trưởng công chúa càng hận không thể đập đầu mà chết.
Nàng thật sự cho rằng Tô Thất Thiếu yêu thầm nàng, muốn bày tỏ và xin lỗi nàng, không ngờ hắn ta lại nhận nhầm người.
Nàng nheo mắt lại, suy nghĩ một chút, vừa rồi tựa hồ nghe Tô Thất Thiếu kêu là Tiểu Vân Nhi, hoặc là Tiểu Ngọc Nhi?
Không phải Tiểu Vũ Nhi.
Xem ra là nàng tự mình đa tình
Tiểu Vân Nhi này là ai?
Đột nhiên, nàng nhớ tới Vân Nhược Linh, trong lòng dấy lên hồi chuông báo động.
Tên Vân Nhược Linh vừa vặn có chữ vân, chẳng lẽ người Tô Thất Thiếu thích chính là nàng ấy?
Hơn nữa vừa rồi Tô Thất Thiếu nói, trước kia hắn khi dễ nàng nhiều nhất, người từng bị hắn ta khi dễ nhiều nhất đương nhiên là Vân Nhược Linh.
Đúng, nàng đoán không sai, chắc là vậy.
Nàng không ngờ, tên lãng tử này lại thích Vân Nhược Linh, trong lòng nàng chua xót, cảm giác rất khó chịu.
Tô Thất Thiếu dùng khinh công bay ra khỏi Ly Vương phủ, nhưng không rời đi, thừa dịp trưởng công chúa về phòng, lại bay trở lại.
Tối nay không gặp Vân Nhược Linh, hắn ta sẽ không bỏ cuộc.
Cho nên hắn ta lại lẻn vào Ly Vương phủ, tiếp tục tìm kiếm xem Vân Nhược Linh ở nơi nào.
Rốt cục, trời không phụ lòng người, hắn ta ở trước một tòa lầu tên là Phi Nguyệt Các, nhìn thấy nha đầu Thu Nhi đang canh gác.
Nha đầu này từng cùng Vân Nhược Linh đến Tô phủ xem bệnh cho hắn ta, hắn ta có ấn tượng.
Nha đầu này ở chỗ này, chứng tỏ đây chính là nơi Vân Nhược Linh ở.
Lúc này đêm đã rất khuya, chỉ có nha đầu Thu Nhi đứng ở cửa ngủ gật, Tô Thất Thiếu nhặt một tảng đá, nhẹ nhàng ném vào huyệt thần đình của Thu Nhi, thân thể nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
"Nếu buồn ngủ như vậy thì cứ ngủ một giấc thật ngon đi."
Tô Thất Thiếu tủm tỉm nói xong, liền lẻn tới cửa phòng Thu Nhi đang canh giữ.
"Ai ở bên ngoài? Thu Nhi ngươi đang ở đâu?"
Đúng lúc này, Vân Nhược Linh nghe được tiếng thân thể Thu Nhi ngã xuống đất, nàng khẩn trương đứng lên.
Đồng thời, nàng nhặt cây kim gây mê ở trên bàn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa.
Tô Thất Thiếu thấy tình hình liền đẩy cửa phòng nàng ra, thân thể màu đỏ lập tức nhảy vào dọa Vân Nhược Linh nhảy dựng lên.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ của bổn vương phi."
Vân Nhược Linh không nhìn rõ do Tô Thất Thiếu cúi đầu đẩy cửa, nàng nắm chặt kim gây mê, trừng mắt nhìn về phía hắn ta.
Kết quả nàng vừa nói xong, liền thấy nam nhân ngẩng đầu lên, đang tủm tỉm cười nhìn nàng: "Tiểu Vân Nhi, ngay cả ta nàng cũng không quen? Nhanh như thế đã quên ta rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!