Hắn cười hắc hắc với Sở Diệp Hàn, vội vàng đưa chân gà trong tay về phía hắn: "Vương gia, ngài đến vừa đúng lúc, thuộc hạ đang cướp chân gà cho ngài, bọn họ quá lợi hại, nếu không phải thuộc hạ vì ngài mà dốc hết toàn lực, thì cũng không cướp được chân gà này, mời ngài dùng ạ.”
Sở Diệp Hàn ghét bỏ liếc hắn một cái: "Bổn vương không ăn đồ ngươi sờ qua, hơn nữa phía trên còn phun nước miếng của ngươi.”
Mạch Liên vội vàng thu chân gà về, thầm nghĩ, cái này vừa hay hợp ý hắn.
“Bổn vương kêu các ngươi canh gác Tinh Thần Các, các ngươi canh như thế nào, các ngươi lại tự tiện rời khỏi vị trí, cư nhiên chạy tới chỗ này vừa ăn vừa uống.”
Đột nhiên Sở Diệp Hàn giận dữ quát một tiếng.
Hắn giận dữ quát, trong lòng ba người đều run rẩy.
Tệ quá, Vương gia tức giận rồi, làm sao bây giờ?
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Sở Diệp Hàn lại lên tiếng: "Các ngươi thật quá đáng, đi tìm đồ ăn sao lại không gọi bổn vương?”
Nói xong, hắn nhìn thịt ba chỉ da giòn đang nướng trên lửa, còn có da vịt màu vàng giòn bao bọc thịt vịt, nuốt nước miếng, bụng còn rên rỉ kêu một tiếng.
Ba người Mạch Liên vừa nghe, trái tim kinh hoảng lập tức rơi xuống.
Bọn họ còn tưởng Vương gia muốn trừng phạt bọn họ, không nghĩ tới Vương gia thay đổi thần kỳ khiến bọn họ an tâm không ít.
Thu Nhi thấy thế, vội vàng nói: "Vương gia, ngài đến vừa đúng lúc, nương nương đã sớm phân phó chúng nô tỳ giữ lại cho ngài rồi, vốn định đợi lát nữa đưa qua cho ngài, ngài đích thân tới vậy thì tốt quá, ngài mau ngồi xuống rượu ngon thịt ngon lập tức lên.”
"Đúng vậy, những thứ này đều do nương nương đích thân chỉ đạo, người biết Vương gia vất vả cả ngày không ăn cơm, nên đặc biệt nướng thịt cho Vương gia. Vương gia mau ngồi đi, nô tỳ cắt cho ngài một miếng thịt vịt."
Tửu nhi cũng ân cần nói.
Vân Nhược Linh không nói gì trừng mắt nhìn hai người một cái, sao các nàng ấy lại thích nói dối như vậy?
Nàng đâu có chuẩn bị cho Sở Diệp Hàn?
Rõ ràng nàng không hy vọng Sở Diệp Hàn tới.
Có điều nếu hắn đã tới thì nàng cũng không thể đuổi hắn ra ngoài, liền nói: "Thu Nhi, Tửu Nhi, lấy thịt cho Vương gia đi.”
Thu Nhi, Tửu Nhi không cần Vương phi phân phó, sớm đã bưng mỹ thực đến trước mặt Vương gia.
Sở Diệp Hàn liếc mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, coi như nàng thức thời.
"Thịt nướng lên rồi ngài ăn đi."
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nàng vốn không muốn chiêu đãi Sở Diệp Hàn, nhưng hắn mặt dày đến đây nàng cũng không thể đuổi hắn đi.
Đường đường là vương gia, sơn hào hải vị gì chưa từng ăn, lại chạy tới nơi này của nàng.
Hắn muốn ăn ngon, kêu phòng bếp làm cho hắn là được rồi.
Lại hết lần này tới lần khác chạy đến chỗ nàng, chọc nàng chán ghét.
"Ừm."
Sở Diệp Hàn thản nhiên đáp một tiếng, liền chậm chạp ăn.
Hắn ăn rất tao nhã, cho dù đối mặt với mỹ thực hiếm có trên thế gian, hắn cũng ăn một cách thong dong, bình thản tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!