Sau khi Sở Diệp Hàn rửa sạch tay trong chậu đồng liền ôm Vân Nhược Linh rời đi.
Nam Cung Nguyệt tức đến muốn ói máu, khe khẽ nói: “Thiếp thân là người của vương gia, vậy mà vương gia vẫn chưa quen thuộc với thân thể của thiếp thân, nếu vương gia chưa quen đêm nay thiếp thân có thể hầu hạ vương gia, để vương gia làm quen.”
Nói xong, nàng ta thẹn thùng cúi đầu.
Vân Nhược Linh nghe thấy toàn thân nổi da gà.
Ý của Sở Diệp Hàn muốn nói cho Vân Nhược Linh biết, cho dù hắn và Nam Cung Nguyệt viên phòng, cũng không quen thuộc với thân thể nàng ta.
Chứng tỏ hắn không yêu Nam Cung Nguyệt.
Không ngờ Nam Cung Nguyệt lại thuận cọc mà leo, không biết xấu hổ như vậy.
Hắn lạnh lùng nói: "Không được, tối này bổn vương sẽ nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các. Đàm Nhi, thoa thuốc cho chủ tử của ngươi xong thì đưa nàng về.”
Ngụ ý, trước khi hắn trở lại các nàng phải rời đi.
Khuôn mặt nhỏ bé của Nam Cung Nguyệt trong nháy mắt ủy khuất, đôi mắt đẫm lệ, như hoa lê đái vũ.
Vân Nhược Linh không khỏi trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái: "Ngài nói nhảm gì thế? Ngài đừng nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các, còn nữa, Nguyệt trắc phi, muội ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta cùng vương gia nhà muội, ngoại trừ lần trước viên phòng từng tiếp xúc da thịt, những lúc khác, ngài ấy cũng không có chạm vào ta, muội yên tâm, ngài ấy vẫn là của muội.”
Nghe Vân Nhược Linh nói, Sở Diệp Hàn muốn tức giận.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy, tỷ cũng là thê tử của Vương gia, ngài ấy sủng hạnh tỷ là chuyện nên làm, giống như vừa rồi hai người ở trên xe ngựa ân ái như vậy cũng làm muội thật sự rất hâm mộ."
Nam Cung Nguyệt tha thiết mong chờ nhìn ngực Vân Nhược Linh.
Chuyện Vân Nhược Linh chán ghét nhất là chuyện nàng ta cầu cũng không được.
Vân Nhược Linh nghe xong, liền biết Nam Cung Nguyệt đang oán trách chuyện bọn họ trên xe ngựa.
Nàng lập tức nói: "Chúng ta vừa rồi ở trên xe ngựa không làm gì cả, chúng ta trong sạch vô tội, muội đừng nghĩ nhiều.”
"Đủ rồi. Bổn vương vừa rồi không làm, bây giờ làm bù, được không?”
Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói xong liền ôm Vân Nhược Linh đi.
Nữ nhân này thật sự không biết tốt xấu, lúc nào cũng đẩy hắn đến trước mặt Nam Cung Nguyệt.
"Vương gia..."
Nhìn thấy bóng lưng tức giận của Sở Diệp Hàn, nước mắt Nam Cung Nguyệt chảy xuống.
Thì ra bọn họ trên xe ngựa không làm gì, hại nàng ta hiểu lầm.
Nàng ta thật ngu xuẩn, bởi vì nàng ta hỏi những thứ này, hiện tại ép Vương gia muốn chạm vào Vân Nhược Linh.
Trước đây nàng ta vẫn cho rằng Vương gia nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các, sớm đã đụng vào Vân Nhược Linh.
Không ngờ, ngoại trừ lần viên phòng, Vương gia chưa từng chạm vào Vân Nhược Linh.
Nàng ta thật đúng là hết khôn dồn đến dại.
Dọc đường đi, Sở Diệp Hàn đen mặt đưa Vân Nhược Linh về Phi Nguyệt Các.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!