Nhất định là lúc ở trên xe Vương gia đã làm loại chuyện đó với nương nương, nương nương mới tức giận.
Ai dè, lúc Thu Nhi đang định đỡ Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn đã khom người ôm ngang Vân Nhược Linh lên, hơn nữa còn ôm thật chặt trong ngực: "Thu Nhi, đi tìm thuốc thoa ngoài da đến đây."
Nói xong, hắn ôm, sải bước tiến vào vương phủ.
Lúc này, trong vương phủ kia, một nữ nhân áo đỏ đi tới từ phía đối diện.
Nữ nhân này vừa gặp gặp các nàng, vốn đang có dáng vẻ đi bộ bình thường, trong nháy mắt lại biến thành què chân.
Nàng ta chỉ kéo một chân, thân thể liêu xa liêu xiêu đi về phía các nàng.
Vân Nhược Linh giương mắt nhìn lên, chính là Nam Cung Nguyệt.
"Vương gia, tỷ bị làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt đầy dịu dàng đi tới, điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng quét mắt qua nàng ta, gật đầu một cái, coi như đã trả lời.
Nam Cung Nguyệt làm vẻ mặt đầy quan tâm nhìn về phía Vân Nhược Linh: "Tỷ, chân của tỷ bị thương sao, bị thương có nặng hay không, có nặng như hôm trước Nguyệt Nhi bị ngã không?"
Vân Nhược Linh sững sờ.
Nam Cung Nguyệt cố ý nói như vậy là đang nhắc nhở Sở Diệp Hàn, lần trước nàng ta cũng bị thương đấy ư?
Nhìn dáng vẻ Nam Cung Nguyệt què chân ban nãy thật đáng thương.
Nàng nhanh chóng nói với Sở Diệp Hàn: "Ta thấy chân của Nguyệt Trắc phi vẫn chưa lành, hay là ngươi bế nàng đi, ngươi đặt ta xuống dưới, ta có thể tự đi về"
"Thật là liều lĩnh, mắt cá chân của ngươi đã sưng đỏ, sao có thể đi được? Nếu bệnh tình lại nặng thêm thì phải làm sao hả? Đi cùng bổn vương tới Tinh Thần Các bôi thuốc."
Sở Diệp Hàn nói xong, ôm lấy Vân Nhược Linh đi về phía trước.
Nam Cung Nguyệt oán hận trợn mắt nhìn bọn họ, hiện tại nàng ta cũng đang què chân đấy.
Vì sao hắn không bế nàng ta?
Lần trước nàng ta bị ngã, hắn còn đẩy nàng cho hạng hạ nhân Mạch Lan bế, đâu tự mình thực hiện như bộ dạng bế Vân Nhược Linh này?
Đột nhiên, nàng thấy trước ngực Vân Nhược Linh hơi hở ra, phía trên còn có vết đỏ, thân thể của nàng ta không thể nén run rẩy xuống.
"Phu nhân, người sao vậy?"
Đàm Nhi thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ Nam Cung Nguyệt.
"Ta không sao, chúng ta cũng đi xem tỷ ấy một chút."
Nam Cung Nguyệt nói xong, người đã bước theo.
Trong lò sưởi của Tinh Thần Các có địa long đang bị thiêu đốt để sưởi ấm, Vân Nhược Linh vừa được Sở Diệp Hàn bế vào trong liền cảm thấy cực kỳ ấm áp, không lạnh một chút nào.
Sở Diệp Hàn đặt nàng lên trên giường của hắn, nói: "Ngồi yên đó, Thu Nhi, cầm hòm thuốc tới đây."
Thu Nhi thông minh đã sớm cầm hòm thuốc vào.
Nàng ấy mở hòm thuốc ra, tìm thuốc thoa ngoài da đưa cho Sở Diệp Hàn.
Vân Nhược Linh là bác sĩ, cho nên vừa ngửi thử lọ thuốc thoa ngoài da kia một chút, nàng ngửi thấy, thuốc mỡ này có mùi vị vô cùng mát lạnh, còn mang theo hương thuốc bắc nhàn nhạt liền biết thuốc mỡ này có thể thoa lên chân của nàng.
Cũng tốt, chân của nàng chị bị trật khớp, cũng không bị gãy.
Sở Diệp Hàn ngồi xổm xuống, đưa tay kéo ống quần của Vân Nhược Linh lên, Vân Nhược Linh theo bản năng lui về phía sau một chút: "Không cần làm phiền ngươi, tự ta làm được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!