"Ngươi dám!"
Sở Diệp Hàn tức giận quát một tiếng liền cởi cúc áo trước ngực của Vân Nhược Linh, chỉ nghe "tạch" một tiếng, cúc áo kia bị hắn kéo đứt, quần áo của Vân Nhược Linh rơi ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết của nàng.
Sở Diệp Hàn gầm lên, rồi cúi người xuống, hôn lên nàng.
"Sở Diệp Hàn, ngươi buông ta ra, tên khốn kiếp này, nếu ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ hận ngươi cả đời!"
Trong đầu Vân Nhược Linh không kìm được nhớ tới tình hình lần đầu tiên Sở Diệp Hàn động vào nguyên chủ, mặc dù động vào nguyên thân nhưng lại giống như động vào nàng vậy.
Nàng hồi tưởng lại chuyện đêm đó, tức thời sợ đến run rẩy toàn thân, sắc mặt trắng bệch.
Nam nhân này hung hăng lên là sẽ làm nàng đến bất tỉnh!
Hơn nữa, đây chính là ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có Thu Nhi, nếu để cho các nàng nghe thấy âm thanh thanh âm bên trong sẽ xấu hổ muốn chết.
"Xuy, Vương gia, đến nhà rồi!"
Ngay lúc này, giọng nói của phu xe ở bên ngoài vang lên.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Sở Diệp Hàn thấy vậy, bấy giờ mới hồi phục lý trí.
Hắn lành lạnh nhìn Vân Nhược Linh một cái, trong mắt tràn đầy không vừa lòng với câu nói ly dị của nàng, nàng còn nói, cho dù nàng làm cùng nam nhân khác, hắn cũng không can thiệp được nàng.
Lời như vậy thật là kinh thế hãi tục, hắn không thể tiếp thu.
Nghĩ tới loại chuyện này, hắn liền hận không thể nhốt nàng trong vương phủ, cưỡng chiếm nàng, hàng đêm bắt nàng hầu hạ hắn, vĩnh viễn không cho phép đi ra ngoài.
Xe ngựa vừa dừng lại, Vân Nhược Linh hung hăng trợn mắt nhìn Sở Diệp Hàn, cũng không chờ Thu Nhi tới đỡ, nàng nhanh chóng vén rèm lên, nhảy một cái xuống đất.
"Nương nương, cẩn thận, càng xe này rất cao."
Thu Nhi bị dọa sợ, vội vàng tới đỡ Vân Nhược Linh.
"Ta không sao, không cần đỡ."
Vân Nhược Linh đẩy Thu Nhi ra, tức giận cúi đầu, đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, nàng đạp phải một khối băng, lòng bàn chân trượt một cái, cả người nàng nặng nề ngã xuống.
"A! Thật là đau!"
Vân Nhược Linh không ngờ rằng nàng vậy mà sẽ trượt ngã xuống đất, hơn nữa mắt cá chân của nàng còn đau bứt rứt, giống như có mười nghìn con kiến đang cắn trên chân của nàng vậy.
"Nương nương, người bị ngã sao?"
Thu Nhi và Tửu Nhi sợ hãi, hấp tấp chạy đến, thấy sắc mặt nhăn nhó của nương nương, hai người nôn nóng đến nỗi muốn khóc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Diệp Hàn thấy vậy, cũng nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng đi tới trước mặt Vân Nhược Linh: "Sao ngươi lại đi bộ không cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ mắt ngươi mọc ở sau lưng sao?"
Mặc dù hắn nói lời ác độc nhưng trong giọng điệu quở trách kia lại lộ ra sự quan tâm và tự trách nồng đậm.
Nếu như ban nãy hắn cùng xuống xe với nàng, nàng cũng sẽ không ngã xuống.
Hắn đau lòng chăm chú nhìn Vân Nhược Linh, ánh mắt lo lắng không thôi: "Để bổn vương xem thử xem có ngã gãy chân hay không."
"Không cần ngươi giả vờ tốt bụng, ngươi cút ngay!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!