Cho nên, hắn vốn không phải bởi vì quan tâm nàng mới đến tìm nàng.
Hắn chỉ là muốn khống chế nàng mà thôi.
"Bổn vương không cần theo dõi ngươi, Ly Vương phủ này chưa từng có chuyện mà bổn vương không biết. Ngươi là Ly Vương phi dĩ nhiên không thể nán lại bên ngoài lâu, cho dù là Tướng phủ cũng không thể."
Trên mặt Sở Diệp Hàn đầy vẻ ngang ngược: "Còn nữa, sau này gặp Giang Hạ Tuyên không thể quá nhiệt tình với hắn, phải nhớ cho kỹ thân phận của ngươi là phu nhân đã có gia đình."
Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng: "Sao thế, chỉ cho phép ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép ta nói chuyện với nam nhân khác sao? Sở Diệp Hàn, ngươi có phần quá ngang ngược rồi, ngươi dựa vào cái gì mà vung tay múa chân với ta?"
Hắn càng không cho phép cho nàng nói chuyện với nam nhân khác, nàng càng muốn nói.
"Dựa vào ta là trượng phu của ngươi, chữ phu (夫) xuyên trời (天), ở trong một gia đình, phu còn cao hơn trời."
Vân Nhược Linh oán hận trợn mắt nhìn Sở Diệp Hàn, nếu như nàng tránh xa hắn thì hắn sẽ chẳng có cách nào để lớn lối trước mặt nàng.
"Xin lỗi đi, ngươi là trượng phu của Nam Cung Nguyệt, không liên quan gì đến ta."
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
"Ngươi vẫn còn đang ăn giấm của bổn vương với nàng sao? Bổn vương đã nói rồi, bổn vương phải coi nàng ta là ngươi mới động phòng với nàng ta. Bổn vương đồng ý với ngươi, từ giờ sẽ không động vào nàng ta nữa, được chứ?"
Sở Diệp Hàn vừa nói, vừa giơ hai tay lên trước mặt Vân Nhược Linh, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nam Cung Nguyệt đã cứu hắn, hắn đồng ý sẽ cho nàng ta một hài tử cho nên mới đồng ý yêu cầu động phòng của nàng ta.
Hắn cũng là thân bất do kỷ, hắn càng không biết hắn đã yêu Vân Nhược Linh từ lúc nào.
Nàng không vui, hắn cũng không vui nổi, còn theo bản năng giải thích với nàng, nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép như thế với ai.
Chỉ trừ Vân Nhược Linh.
Nàng còn là nữ nhi của kẻ thù của hắn, suy nghĩ một chút, hắn cười khổ lắc đầu một cái.
Vân Nhược Linh đánh văng tay của Sở Diệp Hàn: "Động cũng đã động rồi, nói sau này có ích lợi gì? Là ngươi cam tâm tình nguyện lựa chọn nàng, nam nhân của ta chỉ có thể yêu một mình ta, nếu ngươi đã lựa chọn thì không cần đến gần ta nữa."
"Dù sao chúng ta mới thành thân chưa được bao lâu, cũng không có tình cảm gì, ta cảm thấy không cần phải tiếp tục như vậy, chúng ta trực tiếp chọn ngày ly dị nhau, từ nay chia lìa hai nơi, mỗi người đều vui vẻ, không ai liên quan đến ai nữa."
"Ngươi còn muốn ly dị với bổn vương sao?"
Giọng nói của Sở Diệp Hàn đột ngột tăng lên, hắn giữ lấy hai vai của Vân Nhược Linh, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo.