Giang Hạ Tuyên thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Sở Diệp Hàn: "Tiểu sinh sao có thể cưỡi ngựa của Vương gia, có lẽ là thôi đi."
"Không sao, ngựa sinh ra là để cho người cưỡi, ai cưỡi cũng như nhau. Mạch Liên, hộ tống Giang công tử cho tốt."
Sở Diệp Hàn nói xong, thả màn xe xuống, bảo phu xe đánh xe ngựa.
Trong đầu con ngựa nghĩ: cưỡi cái đầu nhà ngươi.
Rất nhanh, xe ngựa của bọn họ chạy về phía trước.
Thu Nhi và Tửu Nhi ngồi ở mép phía trước xe, cùng đánh xe với phu xe.
"Giang công tử, nếu Vương gia đã lên tiếng, xin ngươi hãy đừng chê, để ta hộ tống ngươi về nhà."
Lúc này, Mạch Liên nói với Giang Hạ Tuyên.
"Tiên sinh nói gì vậy, Vương gia có lòng nhân hậu, đối xử với tiểu sinh tốt như vậy, tiểu sinh nào dám chê? Vậy thì tiểu sinh cung kính không bằng tuân mệnh."
Giang Hạ Tuyên nói xong, dưới sự giúp đỡ của Mạch Liên, xoay mình cưỡi lên ngựa.
Trước kia hắn ở Giang Châu đã từng học cưỡi ngựa nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa chỉ bình thường, tuy nhiên, con ngựa này có Mạch Liên dắt, hắn cũng không sợ.
Mạch Liên thoáng nhìn Giang Hạ Tuyên, trong đầu nghĩ, ánh mắt Vương gia rất tốt, nhìn trúng nhân tài này.
Nếu đã nhìn trúng, hắn ta liền thay Vương gia hộ tống hắn thật tốt.
Hắn ta hy vọng nhân tài như Giang Hạ Tuyên có thể trở về dưới trướng của Vương gia, được Vương gia sử dụng, mọi người cùng nhau làm chuyện lớn, xây nghiệp lớn.
-
Xe ngựa chạy một hồi, Sở Diệp Hàn đưa mắt, ánh mắt cố định, nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh: "Vì sao ban nãy ngươi lại nhiệt tình với thư sinh kia như vậy? Ngươi thích hắn sao?"
Giọng nói này lộ ra ghen tức nồng nặc.
Vân Nhược Linh im lặng nhìn hắn một cái: "Trời lạnh đường trơn, người ta đáng thương như vậy, ta thấy đồng tình với hắn thì có sao chứ? Ngươi tưởng rằng ai cũng như ngươi, thấy nữ nhân nào liền yêu người đó sao?"
"Bổn vương thấy một nữ nhân liền yêu người đó lúc nào?"
Sở Diệp Hàn nhíu mày một cái.
Vân Nhược Linh nhướng mày: "Ngươi dám nói là chưa ư? Ta mới vừa nghe thấy có mấy tiểu nha hoàn đang nghị luận, các nàng nói diễm phúc của ngươi không cạn, Tam muội và Tứ muội của ta đều thích ngươi."
"Tam muội của ta vì ngươi mà nói dối, Tứ muội của ta lại nói sẽ lấy thân báo đáp để đền ân cứu mạng của ngươi ngay trước mặt mọi người. Còn muốn sinh con dưỡng cái, khai chi tán diệp cho ngươi, chậc chậc, vận đào hoa của ngươi thật tươi tốt nha!"
"Ngươi ghen sao?”
Cặp mắt đào hoa của Sở Diệp Hàn sáng rực nhìn Vân Nhược Linh.
Bị hắn sâu xa nhìn chằm chằm, Vân Nhược Linh có chút mất tự nhiên cúi đầu: "Ai ghen? Ta còn không thích ngươi, sao lại ghen vì ngươi?"
"Nhưng giọng điệu của ngươi rõ ràng là đang ghen."
Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh dứt khoát quay đầu lại, không để ý tới hắn nữa.
Sở Diệp Hàn nói: "Ban nãy ở phòng trước, có một hoa si nói muốn lấy thân báo đáp cho bổn vương nhưng đã bị bổn vương từ chối. Bổn vương tới Ly Vương phủ là vì ngươi, sao phải trêu chọc vào các nàng?"
"Ai mà biết được, ngươi trêu chọc ai cũng không liên quan đến ta, chẳng qua là ngươi đừng có trêu chọc ta là được!"