Sau khi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn ra khỏi vương phủ, phát hiện có mấy con ngựa dừng trước cửa vương phủ, hẳn là bọn họ đã cưỡi ngựa tới.
Nàng liền nói: "Các ngươi cưỡi ngựa đi, ta ngồi xe ngựa, tới như thế nào thì về như thế đó."
"Bổn vương ngồi xe ngựa chung với ngươi, Mạch Liên, các ngươi cưỡi ngựa trở về vương phủ."
Sở Diệp Hàn nói.
Nói xong, hắn liền theo Vân Nhược Linh, nghiêng người vào trong xe ngựa.
Vân Nhược Linh tức giận trợn mắt nhìn hắn, bây giờ nàng không muốn nói chuyện với hắn một chút nào cả, hắn cứ không biết xấu hổ như vậy hết lần này tới lần khác.
Nàng vừa định giáo huấn hắn liền phát hiện phía trước có một bóng người gầy gò cao ráo đang tiến từng bước về phía trước trong gió rét.
Nàng chăm chú nhìn kỹ, nam nhân ăn mặc phong phanh, khuôn mặt thư sinh nho nhã lại tràn đầy tức giận này chẳng phải là Giang Hạ Tuyên sao?
Trời lạnh như thế này, trên mặt đất đã đóng băng, con đường này lại dài, không biết hắn phải đi bao lâu mới có thể trở về nhà.
Vân Nhược Linh nghĩ đến biểu hiện của Giang Hạ Tuyên ở Vân phủ, cảm thấy hắn là một thanh niên hiền hậu nhã nhặn, liền vẫy tay với hắn, nói: "Giang công tử, ngươi đang về nhà sao? Hôm nay trời lạnh đường trơn, có muốn chúng ta đưa ngươi một đoạn đường không?"
Giang Hạ Tuyên ở đằng trước nghe thấy tiếng người, vội vàng quay người, thấy Vân Nhược Linh đang tràn đầy vui vẻ, mặt đầy nhiệt tình vẫy tay với hắn.
Hắn lập tức cảm thấy cảm động, trái tim "thình thịch" đập mạnh.
Có mỹ nhân như vậy quan tâm hắn, hắn cũng có phần ngượng ngùng.
Hắn xoay người, chắp tay với Vân Nhược Linh: "Cảm ơn ý tốt của Vương phi nương nương nhưng không cần đâu, tiểu sinh có thể tự mình đi về được."
"Ngươi trọ ở nơi nào vậy? Có xa hay không?"
Vân Nhược Linh hỏi.
"Tiểu sinh ở lại bên trong thư viện Ưng Thiên, là phòng do lão sư sắp xếp cho tiểu sinh."
Vừa nhắc tới thư viện Ưng Thiên nổi tiếng nhất Sở quốc, trên mặt Giang Hạ Tuyên tràn ngập tự hào.
"Thư viện Ưng Thiên à? Nơi đó cách chỗ này khá xa, sợ rằng ngươi sẽ phải đi rất lâu đấy, ban nãy ngươi tới đây bằng cách nào vậy?"
"Là xe ngựa của Thừa tướng đưa ta tới. Nương nương, hay là các người đi trước đi, ta đi nhanh một chút, chắc hai canh giờ là có thể về tới thư viện.”
Giang Hạ Tuyên thấy sắc mặt đen kịt kia của Ly Vương, sao còn dám ngồi trên xe ngựa của hắn.
"Cái gì? Phải đi tận hai canh giờ ư? Đó chính là bốn giờ đồng hồ, quá lâu, dù sao chúng ta trở về Ly Vương cũng phải đi qua thư viện, ngươi mau lên xe ngựa đi, chúng ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Vân Nhược Linh tiếp tục nói.
Bây giờ nàng không ưa Sở Diệp Hàn, không muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, thấy Giang Hạ Tuyên lại đi bộ, nàng liền muốn mời hắn cùng ngồi xe.
Hơn nữa, Giang Hạ Tuyên là một nhân tài, nàng thật lòng ngưỡng mộ người trí thức có tài lại thêm tính cách thanh cao.
Giang Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Sở Diệp Hàn đang nổi cơn thịnh nộ toàn thân, nhìn chằm chằm hắn, ghen tức trong mắt cũng sắp tràn ra.
Hắn vội vàng nói: "Tiểu sinh không sao hết, xin nương nương không cần lo lắng, tiểu sinh đi trước."
Nói xong, hắn nhấc chân, muốn nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!