Ai ngờ Vân Hinh Lam đột nhiên xì một tiếng với Giang Hạ Tuyên: "Ta phi! Ngươi đừng có đứng đây giả làm người tốt nữa! Ngươi nói nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn ép ta gả cho ngươi sao?"
"Người của Giang gia các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, người ta đã không muốn gả, vẫn còn trơ mắt bức bách. Ngươi dã tâm bừng bừng như vậy, ta sẽ không gả cho nam nhân như ngươi, ta đã nói muốn từ hôn với ngươi, ngươi vẫn còn ở đây dồn ép, sao ngươi lại không biết xấu hổ đến như vậy chứ?"
"Không có Vân gia chúng ta, ngươi chỉ sợ ngươi sẽ không có triển vọng, không thể làm quan phải không? Phi, tên nam nhân muốn ăn bám!"
Để từ hôn, Vân Hinh Lam đúng là cái gì cũng dám nói ra.
Người ở đây nghe những lời này đều muốn dính miệng của nàng ta lại.
Vốn tưởng là lần này Giang Hạ Tuyên sẽ còn nhịn nữa, không ngờ rằng hắn ôm ngực, giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Vân Hinh Lam, tức giận nói: "Nữ nhân như ngươi không thể cứu nữa, được, ta đồng ý từ hôn, Thừa tướng, phiền cho người đưa giấy và bút lên, ta sẽ viết thư từ hôn với nàng ta ngay tại chỗ."
"Sau khi xóa hôn ước, từ đây Giang Hạ Tuyên ta và Vân Hinh Lam sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào nữa, Giang gia chúng ta coi như chưa từng biết đến người này."
"Có khí phách!"
Vân Nhược Linh nghe đến chỗ này, sảng khoái phải vỗ tay một cái.
Giang Hạ Tuyên này chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nàng thật sự bội phục, có thể chọc cho một thanh niên tốt, chính nghĩa hiền lành như Giang Hạ Tuyên phải nổi đóa, nàng ta thật là lợi hại.
Thấy Vân Nhược Linh khen mình, Giang Hạ Tuyên liền ngượng ngùng nhìn nàng một cái, hắn vốn không muốn từ hôn nhưng lại bị Vân Hinh Lam bức bách.
"Rốt cuộc ngươi cũng nguyện ý xóa bỏ rồi ư? Ngươi tình nguyện là tốt, cha, ngài còn đứng ngây ra đó làm gì, mau phái người cầm bút giấy mực nghiên tới, con muốn từ hôn với hắn. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa."
Vân Hinh Lam kích động nói.
Nàng ta rất sợ Giang Hạ Tuyên sẽ đổi ý.
Nàng ta đâu biết, Giang Hạ Tuyên bị sỉ nhục kia cũng là một nhà trí thức có khí phách.
Hôm nay đã đến cục diện này, cho dù Vân Hinh Lam có quỳ xuống cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không đổi ý.
Nếu như trước kia Vân Thịnh còn có phần không tín nhiệm được Giang Hạ Tuyên, không định gả con gái cho hắn.
Nhưng mới vừa rồi quan sát một chút, ông ta phát hiện, đây tuyệt đối là một nhân tài, chẳng qua là phụ thân của hắn gặp phải vận khổ mà thôi.
Hiện tại ông ta cực kỳ muốn gả con gái cho hắn, không muốn hai người từ hôn, ông ta hạ nhỏ giọng ngỏ lời: "Hiền chất, ngươi thật sự muốn từ hôn với Hinh Lam sao? Hay là ngươi nghĩ kỹ thêm chút nữa đi?"
"Đứa nhỏ Hinh Lam này bị nương của nàng chiều hư từ nhỏ, cho nên mới có tính tình kiêu căng, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi vẫn bằng lòng cưới nàng, bổn tướng sẽ cho mời ma ma giáo tập tới dạy bảo nàng thật tốt, chắc chắn sẽ dạy nàng thành một cô nương tốt, hiền lành nhu thuận."
Giang Hạ Tuyên tiếc nuối chắp tay: "Xin lỗi, Thừa tướng, dưa chín ép sẽ không ngọt, nếu Tam tiểu thư không hề có lòng với ta, vậy ta cũng không thể ngăn cản nàng ta đi tìm hạnh phúc, hôn ước này, cứ nghe theo nàng ta, xóa bỏ đi."
Giọng nói của Giang Hạ Tuyên rất kiên quyết, không phải dáng vẻ không thể không lui.