Hắn vội nói: "Tiểu sinh dám thề, tiểu sinh tuyệt đối không có ý này, chẳng qua là tiểu sinh cảm thấy tội nghiệp Tam tiểu thư, sợ không người nào dám cưới Tam tiểu thư nên mới bằng lòng cưới ngươi."
"Tiểu sinh tuyệt đối không có tâm tư muốn nhờ cậy vào Vân gia, tiểu sinh biết đạo lý tự mình cố gắng, tiểu sinh đi trên con đường này cũng chỉ dựa vào chính mình, hoàn toàn không dựa vào ai khác, tiểu sinh cũng tuyệt đối không phải loại cậy thế của người quyền quý, mong rằng tiểu thư minh giám."
"Hừ, ai tin chuyện hoang đường của ngươi chứ? Ta đã thành bộ dạng này, ngươi còn sẵn lòng cưới ta, chắc chắn không phải thật lòng. Rõ ràng là ngươi muốn dựa vào cha ta để đạt được lợi ích, ta cũng xem thường nam nhân chỉ biết dựa vào nữ nhân. Ta muốn từ hôn với ngươi, cắt đứt quan hệ với Giang gia các ngươi!"
Vân Hinh Lam vốn coi thường tên tiểu tử nghèo Giang Hạ Tuyên này cho nên bất kể hắn có nói gì, nàng ta cũng sẽ không tin.
Nàng ta cho rằng Giang Hạ Tuyên chịu cưới nàng chỉ là vì muốn cậy thế của cha nàng mà thôi.
Lòng tự trọng của Giang Hạ Tuyên luôn luôn rất cao, bị Vân Hinh Lam bôi nhọ như vậy, hắn lập tức giận đến run rẩy cả người, chỉ thẳng về phía nàng ta: "Ngươi, ngươi quả thực bất chấp lý lẽ, sao ngươi có thể sỉ nhục lớp người trí thức bọn ta như vậy chứ?"
"Ta là người có học, ta biết bốn chữ "lễ nghĩa liêm sỉ" viết như thế nào, ta cũng biết đạo lý làm người."
"Ta sợ bởi vì chuyện này mà danh tiếng của ngươi sẽ bị tổn hại, có lòng tốt muốn kết hôn với ngươi, muốn chăm sóc ngươi mà không so đo hiềm khích lúc trước, ngươi lại nói ta như vậy, ngươi thật là quá đáng!"
Vân Hinh Lam không để ý đến đau đớn trên mông, nàng ta nhíu chặt chân mày, mặt đầy bực mình, nói: "Tốt lắm, ngươi đừng dài dòng nữa, cha, con muốn từ hôn với hắn, dù sao con cũng đã như vậy, con tin tưởng trong đầu hắn sẽ không thật sự muốn thành thân với con, người hãy để con từ hôn với hắn đi, van xin người!"
Vân Hinh Lam quyết định tổn thất một ít danh tiếng của mình, khiến cho Giang Hạ Tuyên đồng ý từ hôn.
Nàng ta thực sự không muốn dính dáng đến tên nghèo hèn đáng ghét này, mặc dù hắn có vẻ ngoài thanh tú nhưng xinh đẹp không thể làm cơm ăn.
Vân Hinh Lam nàng ta muốn gả, ít nhất cũng phải gả cho con nhà cao quý, trải qua cuộc sống của một thiếu phu nhân.
Để từ hôn với hắn, nàng ta có bị đánh thêm mấy gậy cũng cam lòng, dù sao nàng ta cũng đã bị đánh, chẳng quan tâm thêm vài gậy.
"Nghiệt nữ, không được hỗn láo, nếu Hạ Tuyên bằng lòng cưới con, con nên gả cho hắn. Con nghe cha, nếu con bỏ qua cơ hội lần này, con sẽ phải hối hận."
Vân Thịnh có thể cảm nhận được, trên người Giang Hạ Tuyên này một luồng hùng tâm tráng chí như ông ta năm đó.
Tuổi Giang Hạ Tuyên năm đậu Cử nhân thậm chí còn nhỏ hơn ông ta, chứng minh hắn là một nhân tài lợi hại hơn ông ta.