Vân Hinh Lam vừa nhìn thấy mẫu thân tới, lập tức tìm được chỗ dựa, nàng ta "oa" một tiếng liền òa khóc: "Nương, cuối cùng người cũng đã tới rồi, con, con và Vương gia đã..."
"Đã cái gì? Hinh Lam, con nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhị phu nhân vội vàng đỡ Vân Hinh Lam dậy, trên mặt đầy không dám tin tưởng.
Vân Cẩm Yên thấy một màn này, chợt ghen tị trợn mắt nhìn Vân Hinh Lam, nàng ta không ngờ rằng Vân Hinh Lam lại không biết xấu hổ đến như vậy, nhanh như thế đã áp dụng kế sách để câu dẫn Ly Vương.
Hơn nữa còn thành công.
"Nương, con đã là người của Vương gia, bây giờ con đã không còn trong trắng nữa, trừ gả cho Vương gia, con không thể gả cho ai khác, xin nương hãy làm chủ cho con."
Để thoát khỏi mối hôn sự với Giang Hạ Tuyên, Vân Hinh Lam không ngại soạn ra lời nói dối như vậy.
Dù sao mới vừa rồi nàng ta và Sở Diệp Hàn đã đơn độc ở trong phòng, mặc dù thời gian chưa được bao lâu nhưng phụ thân và mẫu thân cũng không biết các nàng đã ở đây từ lúc nào.
Nàng ta quyết định, nàng ta muốn vu hãm Sở Diệp Hàn, nhờ cậy cũng phải nhờ cậy vào Ly Vương phủ.
Nhị phu nhân sững sờ, bà ta vội vàng nhìn về phía Sở Diệp Hàn: "Vương gia, thật sự là như Hinh Lam nói sao? Nếu quả thật là như vậy, nhất định ngài phải chịu trách nhiệm với nàng, Hinh Lam nhà ta luôn luôn giữ gìn phép tắc, một thân trong trắng, nàng không cần chức vị chính thê, chỉ mong Vương gia có thể cho nàng vị trí Trắc phi, nàng đã đủ hài lòng."
Sở Diệp Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn giống như có thể xuyên thấu lòng người vậy, lạnh lùng nhìn Vân Hinh Lam: "Bổn vương và ngươi vào căn phòng kia không quá nửa thời gian uống cạn chung trà, không cả đủ thời gian cởi quần áo, lại dám bêu xấu bổn vương. Bổn vương cảnh cáo ngươi, nhân lúc còn sớm hãy nói thật đi, nếu không sẽ có hậu quả gì, đều do ngươi gánh vác."
Vân Hinh Lam thấy vậy, tức khắc làm ra dáng vẻ sợ hãi Sở Diệp Hàn, nàng ta run lẩy bẩy nói: "Vương gia, không phải là ngài không muốn chịu trách nhiệm với ta đấy chứ? Cho nên mới không chịu thừa nhận sao? Ngài không thể nhẫn tâm như vậy, ta, ta đã là người của ngài, trừ gả cho ngài, ta không còn cách nào khác nữa."
"Thời gian ta và ngươi vào trong ngắn như vậy, ngươi đã trở thành người của bổn vương rồi ư? Ngươi thử hỏi Vương phi một chút, bổn vương có nhanh như vậy không?
Sở Diệp Hàn lạnh giọng, ném vấn đề sang cho Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh lập tức hung hăng trợn mắt nhìn hắn, trước mặt nhiều người như vậy mà hắn lại dám nói như thế.
Tuy nhiên, nàng cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc, với tính tình của Sở Diệp Hàn, hắn chưa đến nỗi đói bụng vơ quàng tới nông nỗi này mới phải.
Bề ngoài của hắn xuất chúng, chiến công hiển hách, thân phận tôn quý, muốn kiểu nữ nhân gì thì trực tiếp lấy về nhà là được, tội gì phải mạo hiểm việc tổn thất danh dự để vụng trộm ở nơi vắng vẻ này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!