Nương đã từng nói, nam nhân đều là loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Chỉ cần dịu dàng với nam nhân một chút, uốn éo một chút, lại thêm một tí chủ động, câu dẫn đàn ông là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thấy Vân Hinh Lam nhào tới, trên người Sở Diệp Hàn lập tức tràn ra một tia sát ý, hắn lạnh lùng lui về phía sau một bước, khiến cho Vân Hinh Lam nhào hụt: "Ngươi muốn chết, bổn vương sẽ giúp ngươi!"
Sở Diệp Hàn nói xong, nâng bàn tay lên, chuẩn bị đánh về phía Vân Hinh Lam.
Ngay tại lúc này, hắn nghe thấy một hồi tiếng bước chân vội vã truyền tới từ đằng xa, hắn liền thu bàn tay về.
Chỉ nghe Mạch Lan ở ngoài cửa nói: "Vương gia, ngài đã gặp Vương phi chưa? Vân Thừa tướng tới rồi!"
Vân Thịnh tới?
Mắt Sở Diệp Hàn lạnh lùng xuống, hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho nội tâm của mình bình tĩnh lại.
Nếu không phải bởi vì Vân Nhược Linh, hắn sẽ vĩnh viễn không bước vào Tướng phủ nửa bước.
Vân Hinh Lam vừa nghe thấy cha nàng ta đang tới, để vu cáo cho Sở Diệp Hàn, nàng ta đột nhiên nhào tới, ôm thật chặt lấy hai chân của Sở Diệp Hàn: "Vương gia, ngài đã chạm vào ta, nhất định ngài có trách nhiệm với ta, kiếp này không phải là ngài thì ta không lấy chồng."
"Vương gia, ngài như thế nào rồi? Ngài không sao chứ?"
Lúc này, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa kia bị Mạch Lan đá ra.
Hắn ta đã sớm nghe thấy bên trong có gì không hợp lý, thấy Vân Thịnh đưa người tới, rốt cuộc không nhịn được nữa, một cước đá văng cánh cửa.
Ai ngờ vừa đá cửa ra, hắn ta liền thấy Vân Hinh Lam chỉ mặc mỗi cái yếm, đang ôm cứng đờ chân của Vương gia.
Hắn ta lập tức thật sự hối hận vì mình đã đá văng cửa, vốn dĩ hắn định xem tình hình của Vương gia, không ngờ rằng lại nhìn thấy một màn này.
"Vương gia, tại sao ngài và tiểu nữ lại ở chỗ này?"
Khi này, Vân Thịnh đã đi tới, sắc mặt cực kỳ kinh hoảng.
Ông ta đứng bên cạnh một người mặc trường sam màu xanh, là một nam nhân ăn mặc theo kiểu thư sinh, trên mặt cũng đầy tức giận: "Thừa tướng, đây chính là Vân Tam tiểu thư mà ngài muốn gả cho tại hạ sao?"
Vân Hinh Lam giương mắt nhìn, thấy phụ thân đang đứng bên cạnh một thư sinh diện mạo tuấn tú.
Nàng ta nghe thư sinh kia nói liền biết hắn là vị hôn phu của nàng ta, Giang Hạ Tuyên.
Nàng ta cho rằng vẻ ngoài của Giang Hạ Tuyên rất bình thường, không ngờ rằng hắn lớn lên mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, vóc dáng gầy nhưng cao ráo, cả người hết sức tuấn tú, không hề thua kém những vị công tử anh tuấn trong kinh thành chút nào.
Trái lại, so với những vị công tử kia, hắn lại có thêm phong độ của người trí thức, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ nhã nhặn của văn nhân mặc khách.
Sao dáng dấp của hắn lại đẹp mắt như vậy? Một đôi mắt ẩn chứa linh khí của trời đất, không có nửa điểm tạp chất, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ngũ quan tuấn mỹ như được chạm khắc tỉ mỉ, đây quả thực là một mỹ nam tử trên tranh vẽ.
Nếu như Vân Hinh Lam sớm biết diện mạo của Giang Hạ Tuyên tuấn mỹ như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối cửa hôn sự này.
Nhưng bây giờ nàng của đã ở thế cưỡi trên lưng cọp, mũi tên đã giương căng, không thể không bắn.
Nàng ta vẫn ôm chặt Sở Diệp Hàn như cũ, khóc lóc nói với Vân Thịnh: "Cha, ta và Vương gia tình đầu ý hợp, xin người hãy xóa bỏ hôn sự của ta với Giang công tử, ta không thể gả cho hắn."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!