“Nhỏ tiếng một chút, chuyện này hiện tại chỉ có bốn người chúng ta biết, ngươi phải giữ bí mật, không được để người khác biết. Thuốc kia sau khi mất tác dụng, Vương Phi sẽ tỉnh lại, ngươi cứ cõng nàng về trước đi rồi nói sau.” Mạch Lan thúc giục Tửu Nhi.
Hắn đã nói toàn bộ kế hoạch của bọn họ cho Tửu Nhi, chỉ có không nói cho nàng ta biết nàng ta bị bọn họ đánh ngất.
Còn bị hắn ôm đến phòng sát vách để ngủ.
Tửu Nhi cho đến bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng, nàng ta chỉ là bị việc của Vương Phi làm cho giật mình, quên không nhớ đến chuyện mình là bị ai đánh bất tỉnh.
Không lâu sau đó, Mạch Lan đã đưa Tửu Nhi đến Tinh Thần Các, Mạch Liên và Phong Khánh Dương thấy thế, nhanh chóng vẫy nàng ta đến: “Tửu Nhi, nhanh lên, mau cõng Vương Phi ra.”
“Được, ta đi ngay.” Tửu Nhi nói.
Phong Khánh Dương nhìn dáng người thấp bé của Tửu Nhi, im lặng lắc đầu: “Thật sự là, chỉ với vóc người bé nhỏ như Tửu Nhi, nàng ta có cõng nổi không?”
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta là nam nhân, mà quần áo Vương Phi lại không chỉnh tề, vì danh dự của Vương Phi, chúng ta lúc này không thể cõng nàng được.” Mạch Liên trừng mắt nhìn Phong Khánh Dương một chút.
Phong Khánh Dương thật sự muốn cầm đế giày gõ vỡ đầu Mạch Liên, muốn xem xem trong đầu hắn ta rốt cuộc là bã đậu hay là bột nhão.
Trên mặt hắn ta toát lên biểu lộ “làm bạn với các người đúng là kéo trí thông minh của ta xuống”, lẳng lặng nói: “Sao các ngươi ngốc thế? Quần áo Vương Phi không chỉnh tề, ngươi không biết bảo Tửu Nhi mặc quần áo lại cho nàng, sau đó các ngươi cõng nàng sao? Các ngươi ban nãy đưa nàng đến bằng cách nào thì bây giờ đưa về bằng cach đó, khó khắn đến như thề à?”
Mạch Liên và Mạch Lan nghe xong, lập tức bừng tỉnh, gật đầu: “Thì ra là thế, vẫn là Lão Phong thông minh, Tửu Nhi, ngươi mau vào giúp Vương Phi mặc lại quần áo đi.”
Tửu Nhi nhanh chóng gật đầu, cấp tốc chạy vào tẩm điện, tìm đến chăn mền bao lấy Vương Phi.
Nàng nhích lại gần Vương Phi, lúc mở ra chăn mền, trời ạ, bị cởi sạch sẽ.
Mà quần áo trên người Vương Gia vẫn còn nguyên, Vương Gia thật đúng là đại ma đầu.
Nàng nhanh chóng mặc quần áo và vớ giày lại cho Vương Phi, sau đó đi ra ngoài gọi người.
Không bao lâu sau, Mạch Liên lách người vào trong như một cái bóng, nhấc Vương Phi lên, sau đó nhanh chóng chạy về Phi Nguyệt Các.
Lúc rời đi, bọn họ hình như nghe được một tiếng “bịch”, giống như có tiếng thứ gì đó rất trên mặt đất, có điều thời gian cấp bách, bọn họ cũng chẳng có thời gian quản nhiều, nhanh chóng đưa Vương Phi về Phi Nguyệt Các.
Sau khi mang người về, những chuyện khác thì để Tửu Nhi đến giải quyết.
-
Bọn họ thì trở về Thiểm Điện, khiêng Nam Cung Nguyệt về lại chủ điện của Sở Diệp Hàn.