Hành Nguyên đế nghe đến đây thì gương mặt tức giận đến mức bốc khói.
Trong lồng ngực của ông ta trào lên một cơn phẫn nộ, đột nhiên, ông ta quay về phía Tấn Vương, nổi giận quát lên: "Nghiệt tử, ngươi đã nói như vậy thật sao? Không chỉ nói vậy mà ngươi còn muốn giết Ly Vương phi ư?"
Tấn Vương không ngờ Vân Nhược Linh lại dám nói chuyện này cho Hoàng thượng biết, nhất thời, hắn ta hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Hắn ta còn tưởng rằng Vân Nhược Linh nhát gan, không dám nói chuyện này cho Hoàng thượng.
Sai lầm lớn nhất của hắn ta chính là nghĩ rằng mình có thể giết được Vân Nhược Linh ngay lập tức, như vậy thì sẽ không có ai biết chuyện hắn ta giết Vân Nhược Linh.
Không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Sở Diệp Hàn.
"Phụ hoàng, con không hề nói như vậy, tất cả đều do nàng ta nói bừa. Nhất định người không được tin vào những lời gây xích mích của nàng ta." Dù sao lúc đó cũng không còn người nào khác, Tấn Vương dứt khoát thà chết cũng không nhận tội.
Nhất thời, Vân Nhược Linh giận dữ nhìn về phía Tấn Vương, nói tiếp: "Hoàng thượng, nô tỳ không hề nói bừa, lúc ấy Tấn Vương còn nói rằng chúng ta chỉ là quân cờ trong tay Hoàng thượng. Ly Vương chỉ là một quân cờ dùng để đánh giặc, bởi vì Ly Vương vẫn còn giá trị để lợi dụng, có thể bảo vệ Sở quốc nên Hoàng thượng tạm thời sẽ không giết chúng ta. Tấn Vương còn nói chúng ta chỉ là quân cờ và người ngoài, đến khi Ly Vương ngăn chặn kẻ thù bên ngoài xong, thiên hạ ổn định cũng là lúc không còn cần Ly Vương nữa thì Hoàng thượng sẽ giết chúng ta."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!