Trong lòng nàng ta, Vân Nhược Linh vẫn là nữ nhân xấu xí trước kia, ngay cả nâng giày cho nàng ta cũng không xứng.
Lúc đó, nàng ta là đệ nhất quý nữ trong kinh thành, là tiểu nữ nhi được Tô gia sủng ái nhất, người nào trong kinh thành không tranh nhau nịnh bợ nàng ta?
Vân Nhược Linh ở trước mặt nàng ta thì tính là cái gì?
Chỉ có thể tính là một vai hề nhảy nhót.
Bây giờ không ngờ tên hề nhảy nhót này ỷ vào chút y thuật, lập tức cưỡi lên đầu nàng ta, nàng ta thật sự không nhịn được.
Chờ đi, nàng ta sẽ để Vân Nhược Linh phải trả giá đắt.
Nàng ta cố ý dùng Nam Cung Nguyệt kích thích Vân Nhược Linh, kích động nàng giận dữ, để cho nàng ở chỗ này làm ầm ĩ, mất đi lễ nghi, thật thú vị.
Không nghĩ rằng, Vân Nhược Linh không chỉ không bị kích thích, ngược lại móc lỗ tai, mặt không đỏ tâm không nhảy nói: "Ồ? Việc này chỉ có Hoàng thượng biết, Liễu công công biết, ta và phu quân ta biết, phu phụ các ngươi biết, sao trong nháy mắt, đã truyền ra ngoài cung? Tấn vương phi, miệng ngươi, không khỏi quá rộng đấy chứ? Tuy nhiên, phẩm tính của ngươi rất cao quý như vậy, ta tin rằng ngươi chắc chắn không phải là một nữ nhân miệng rộng thích nói về chuyện riêng tư của người khác.”
Nói xong, nàng nháy mắt với Tô Thường Tiếu, đôi mắt to tròn trịa, chuyển sang phi thường tinh quái.
Tô Thường Tiếu muốn dùng chuyện hòa ly để đả kích nàng, kết quả, nàng đã thành công chuyển đề tài.
Tô Thường Tiếu thấy bị Vân Nhược Linh thầm mắng là một nữ nhân miệng rộng dài, sắc mặt nàng ta đột nhiên lúc xanh lúc trắng, nàng ta thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh: "Ta vẫn canh giữ Thọ Khang cung, căn bản không đi ra ngoài, nào có cơ hội nói lung tung chuyện của ngươi? Ly Vương phi, ngươi dám mắng ta là nữ nhân miệng rộng, chẳng lẽ đây chính là lễ nghi của Ly vương phủ các ngươi?”
"Nếu như ngươi ở Thọ Khang cung, không đi ra ngoài, vậy từ nơi nào lại biết chuyện ta hòa ly đã truyền ra ngoài cung? Nếu không phải là phu phụ các ngươi truyền, chẳng lẽ là... Hoàng thượng hoặc Liễu công công. Ta tin tưởng Hoàng thượng không hy vọng chuyện hoàng gia truyền ra ngoài cung, chẳng lẽ là Liễu công công? Chúa ơi, ta phải tìm Liễu công công hỏi một chút, hỏi có phải hắn đem chuyện riêng tư của Hoàng gia tuyên truyền khắp nơi hay không? Đây chính là đại tội chém đầu! Ngươi ngàn vạn lần đừng vu khống hắn, đến lúc đó hắn sẽ hận ngươi!” Vân Nhược Linh dùng tay che miệng, kinh hô một tiếng, dáng vẻ như rất kinh ngạc.
Sở Diệc Hàn cười như không cười nhìn nàng một cái.