Tô Thường Tiếu không ngờ tình cảm giữa Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn lại rất tốt. Hai người họ vậy mà lại ôm nhau thân mật như vậy.
Chẳng phải mọi người đều đồn rằng tình cảm giữa hai bọn họ rất tệ hay sao, nói rằng Sở Diệp Hàn hoàn toàn không hề yêu thương Vân Nhược Linh sao?
Tại sao những gì nàng ta thấy hoàn toàn khác với những tin đồn đó?
Nhìn thấy hai người đang ôm nhau thắm thiết, ánh mắt nàng ta đột nhiên lộ ra sự lạnh lẽo, vừa tức giận vừa đau lòng nhưng cũng rất lạnh lùng nhìn Sở Diệp Hàn, ánh mắt giống như đang trách móc hắn vì đã phản bội nàng ta.
Nàng ta quên mất mình đang đỡ Tấn vương, người đang đi lại khập khiễng.
Bây giờ nhìn nàng ta và Tấn Vương cũng vô cùng thân mật.
Còn về phía Sở Diệp Hàn, lúc nhìn thấy Tô Thường Tiếu, cơ thể hắn rõ ràng đã có sự dao động, trái tim hắn giống như vừa bị đâm một nhát thật mạnh.
Vân Nhược Linh có thể cảm nhận được thân thể của Sở Diệp Hàn đang run rẩy, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Diệp Hàn, hắn đang nhìn Tô Thường Tiếu chằm chằm.
Ánh mắt đó của hắn vừa chứa chan tình cảm vừa có cả sự thất vọng nặng nề, nàng còn nhìn thấy cả sự đau khổ tột cùng trong đó, nhưng chỉ một lát sau đã không còn nữa.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Sở Diệp Hàn trở nên vô cùng lạnh lùng, cứ giống như thời tiết buốt giá ở Bắc cực.
“Ly Vương, Ly Vương phi.” Liễu công công đi về phía họ, sau đó chào hỏi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn.
Ánh mắt Tô Thường Tiếu trong veo như nước mùa thu, nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn chan chứa tình cảm. Nhưng nàng ta đột nhiên thay đổi sắc mặt nên Tấn vương cũng không hề nhận ra điều gì bất thường.
“Không ngờ Ly vương và Ly vương phi lại có thói quen như vậy, tình cảm của hai người đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.” Tô Thường Tiếu lạnh nhạt nói, giọng nói có chút chua ngoa.
Vân Nhược Linh lập tức trả lời: “Tình cảm sâu đậm và những cử chỉ thân mật của Tấn vương phi và Tấn vương còn khiến người khác ngưỡng mộ hơn nhiều.”
Vẻ mặt Tấn vương lộ ra vẻ chán ghét khi liếc nhìn Vân Nhược Linh, sau đó hắn ta nhìn chằm chằm Tô Thường Tiếu nói: “Cả hai người đều muốn hoà ly, có gì đáng phải ngưỡng mộ chứ!”
Vân Nhược Linh sững sờ, xem ra việc nàng và Sở Diệp Hàn làm ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng đã bị Liễu công công báo cho Tấn vương và Tấn vương phi.
Vân Nhược Linh lạnh nhạt liếc nhìn Liễu công công, tên thái giám đáng chết này mồm mép cũng nhanh thật.
Nàng không nói gì thêm, đột nhiên Sở Diệp Hàn nắm tay nàng, nhìn về phía Tấn vương nói: “Tấn vương vẫn nên quản tốt chuyện của mình thì hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!