Vân Nhược Linh vẫn còn đang ngơ ngác, vừa rồi nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Diệp Hàn bế lên lưng ngựa rồi.
Hơn nữa, nàng còn ngồi trước mặt hắn, ngựa vừa phi nước đại thì hai người họ lập tức dán chặt vào nhau, khiến nàng xấu hổ không thôi.
Sở Diệp Hàn sợ nàng ngã nên một mực ôm chặt lấy eo nàng. Bị hắn giữ chặt như vậy, mặt nàng thoáng cái đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi có thể chậm lại chút không? Nhanh quá, ta, ta không chịu nổi.” Vân Nhược Linh thì thào, bởi vì ngựa đang phi nước đại, ngay cả giọng nói của nàng cũng trở nên lắp bắp.
Nàng vừa mở miệng, gió lạnh đã tràn vào miệng, lạnh chết nàng rồi.
Sở Diệp Hàn nghe được lời này, gương mặt anh tuấn lập tức đen lại. Giọng điệu này, cả nội dung lời nói của nàng sao lại quyến rũ người khác đến vậy chứ.
Tất nhiên hắn biết rõ nàng không phải đang quyến rũ hắn, nhưng vừa nhớ đến lời này, cơ thể lập tức có phản ứng.
“Không phải ngươi đang vội đó sao? Bổn vương không nhanh chút, sao ngươi có thể vào hoàng cung đúng giờ?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói, khuôn mặt tuấn tú cương quyết, hơi đỏ lên.
Vân Nhược Linh đột nhiên cảm nhân được sự thay đổi đáng sợ của hắn, nàng sợ hãi vặn người lại, chợt ngồi lui lên phía trước.
“Ngươi làm gì vậy? Không sợ ngã xuống sao?” Sở Diệp Hàn thấy Vân Nược Linh cử động, vội vàng đỡ lấy nàng, sợ nàng té xuống.
Nàng càng uốn éo người như thế này, hắn càng không thể giữ được mình.
Tại sao chỉ cần vừa nhìn thấy nàng là hắn lại có ý muốn mạnh mẽ nhào vào nàng.
Còn khi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt, hắn lại chẳng có chút hứng thú nào.
Khuôn mặt Vân Nhược Linh đỏ bừng lên vì xấu hổ, giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu: “Ngươi, ngươi lưu manh, ta không muốn ngồi trước mặt ngươi nữa, ngươi để ta ngồi ra đằng sau đi.”
Sở Diệp Hàn vừa nghe xong, lập tức hiểu ý nàng.
Nàng mắng hắn lưu manh.
Hắn vẫn cứ lưu manh đấy.
Nàng càng không muốn có chuyện gì xảy ra, hắn lại càng muốn nàng xảy ra chuyện.
Hắn đột nhiên ôm nàng chặt hơn, khiến cơ thể hắn càng gắt gao dán chặt lấy nàng: “Sau lưng ta có vết thương, không tiện để ngươi ôm, sắp tới rồi, ngồi vững vào, đừng nói nhảm nữa.”
Vân Nhược Linh hung hăng cau mày, tên này là cố ý sao?
Nàng nhìn hắn đầy tức giận: “Có phải ngươi cố ý không hả? Ngươi muốn giở trò lưu manh, thì đi mà giở trò với Nam Cung Nguyệt ấy, đừng có giở trò với ta.”
“Bổn vương muốn giở trò với ngươi đấy thì sao nào?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Nữ nhân khác, hắn bằng lòng đối xử như vậy, thì người ta có cầu còn không kịp.
Vân Nhược Linh thì ngược lại, hình như vô cùng chán ghét hắn.
Vân Nhược Linh nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên xoay người sang một bên, thô bạo túm lấy vết thương trên lưng hắn: “Nếu ngươi còn dám giở trò lưu manh với ta nữa, ta sẽ túm nát vết thương của ngươi!”