Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Nếu như hắn ta không nói thì trước tiên chặt đứt một cánh tay của hắn ta đã.”
Vân Nhược Linh siết chặt bảo kiếm trong tay: “Vương gia, ta không thể xuống tay được. Ta chưa từng giết người bao giờ.”
“Ngươi không giết hắn thì hắn sẽ giết chúng ta, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với mình. Trước tiên người chặt tay phải của hắn đi đã!” Sở Diệp Hàn lại dặn dò lần nữa.
Hắn không tự mình cho là đúng giống như tên thủ lĩnh che mặt đó, bởi vì hắn ta khinh địch nên mới rơi vào tay bọn họ.
Chặt đứt tay phải của người này thì sức chiến đấu của hắn ta sẽ giảm xuống. Như vậy hãn sẽ không làm hại Vân Nhược Linh được nữa.
Bàn tay cầm kiếm của Vân Nhược Linh run rẩy, hai hàm răng của nàng sợ đến nỗi và vào nhau cầm cập: “Vương gia, ngay cả một con muỗi ta cũng chưa từng đập chết, sao ta có thể ra tay được chứ? Ta thật sự không làm được!”
Nàng là một thầy thuốc, việc chặt đứt tay của một người còn đau khổ hơn cả giết chết nàng.
Đúng vào lúc này, Sở Diệp Hàn nhận ra
tay phải của tên thủ lĩnh đeo mặt nạ đó vẫn
còn có thể cử động.
Hắn siết chặt tay vào với nhau, nếu như để cho tên kia ngưng tụ Chưởng Phong thì Vân Nhược Linh sẽ mất mạng.
Hắn ta lập tức trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt tức giận: “Nhanh lên, tay phải của hắn ta cử động rồi. Chờ đến khi hắn ta hồi phục lại trị giác thì người chết sẽ là chúng ta. Nếu như người muốn sống thì phải ác, muốn bảo vệ chính mình thì phải độc ác hơn hắn ta.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!