Chương 164: Câu chuyện bịa ra
Nhưng Sở Diệp Hàn thì khác, hắn nghe được những lời đó, tức khắc ánh mắt trở nên thô bạo: “Chẳng lẽ các ngươi chưa từng hưởng thụ vinh hoa phú quý mà cha ngươi mang đến cho các ngươi? Vân gia các ngươi thật đúng là hạnh phúc, cha mẹ khoẻ mạnh, con trai con gái đủ cả. Còn nhà Sở Dao cũng quyền thế ngập trời, bá chiếm toàn bộ thiên hạ, còn ăn sâu bén rễ, cành lá tốt tươi, ai cũng không lay chuyển được giang sơn mà ông ta đã đoạt được. Nhưng bổn vương thì sao? Trong một đêm bổn vương và trưởng tỷ trở thành cô nhi, từ người tôn quý nhất, được vinh sủng nhất Sở quốc, biến thành kẻ đáng thương mà ai cũng có thể giãm đạp, sống lay lắt hấp hối trên cõi đời này. Chỉ bởi vì năm đó trưởng tỷ của ta nói một câu muốn tìm Hoàng đế để báo thù, muốn thông cáo cho thiên hạ những việc ác mà Hoàng đế đã làm, mà ông ta đã giam cầm tỷ ấy ở trong cung. Mặt ngoài thì nuôi tỷ ấy bằng áo vàng cơm bạc, trên thực tế là đang giam cầm tỷ ấy, không cho tỷ ấy gả chồng, sợ tỷ ấy sẽ đi ra ngoài vạch trần chuyện bê bối mưu triều soán vị của ông ta.
Năm nay trưởng tỷ của ta hai mươi lăm, đã sớm qua tuổi gả chồng từ lâu rồi, thành gái lỡ thì mà người khác chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa, không dám cưới về. Mà ngươi lại có thể ỷ vào sự che chở của cha ngươi, ép gả cho bổn vương, ngươi còn có mặt mũi vạch rõ quan hệ với cha của ngươi? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”
Sở Diệp Hàn nói tới đây, trong mắt chứa đầy thù hận.
Hắn hung dữ siết nắm tay, ánh mắt bi phẫn, hốc mắt đỏ thẫm, trong đôi mắt đó dường như còn ẩn chứa một tia yếu ớt.
Lúc này Vân Nhược Linh mới phát hiện, hoá ra nam nhân này không hề kiên cường giống như nàng nhìn thấy.
Hắn cũng biết buồn đau, cũng có một mặt yếu ớt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng cũng không đành lòng đả kích hắn nữa, nàng nói: “Chỉ cần các ngài còn sống, còn có một hơi thì sẽ còn có cơ hội. Người làm chuyện lớn nhất định phải học được cách ẩn nhãn. Xưa có Câu Tiễn năm gai nếm mật, phấn đấu mưu cầu sức mạnh, gươm ngựa sẵn sàng, cuối cùng đã báo thù được cho đất nước. Nếu ngài có thể ẩn nhẫn giống như hắn, sớm muộn gì ngài cũng có thể báo thù cho cha mẹ ngài.”
Nói tới đây, nàng sửng sốt một chốc.
Nam nhân này đối xử với nàng ác liệt như thế, còn kêu người ta lấy roi đánh nàng, vậy mà nàng lại còn an ủi hắn nữa?