Chương 137: Tấn vương phi hãy tự trọng
Hoàng đế nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn phu thê Tấn vương một cái, dẫn đầu mọi người đi ra ngoài.
Hoàng hậu thấy Sở Diệp Hàn vậy mà lại nói mình như thế ở trước mặt mọi người, bà ta giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên Ly Vương này, chẳng qua chỉ là một tên thân vương hết thời, mà cũng dám không nể mặt mũi bà ta.
Chờ nhi tử của bà ta lên làm Thái tử, sau khi kế vị thuận lợi, người đầu tiên bà ta muốn diệt trừ chính là Sở Diệp Hàn.
Mà Sở Diệp Hàn, cũng lạnh lùng đi ra ngoài, sau khi hắn đi ra ngoài, ánh mắt vẫn nhìn chằm chăm vào bóng lưng của Tô Thường Tiếu.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Thái hậu, nàng đã biết tại sao Thái hậu hộc máu té xỉu, cũng đã biết biện pháp giải quyết.
Thuốc bảo vệ nàng chuẩn bị cho Thái hậu đã bị trộm mất, nàng liền lấy ra thêm một chút từ trong không gian hệ thống, đếm kỹ rồi đút vào miệng cho Thái hậu.
Nàng lại đeo mặt nạ bảo vệ hô hấp cho Thái hậu, truyền nước muối, làm xong hết mọi thứ, lặng lẽ đợi Thái hậu tỉnh lại.
Lúc Sở Diệp Hàn đi đến Thọ Khang cung, gặp được Tô Thường Tiếu một mình đứng trong Ngự Hoa Viên.
Nàng ta nghe được tiếng bước chân của hắn, quay đầu, dường như sớm đoán được hắn sẽ đi ra và cũng đang chờ hắn.
Nàng ta nhìn về phía Sở Diệp Hàn, cái người này khiến nàng ta sáng nhớ chiều mong, nàng ta cười nhạt nói: “Ta cũng biết ngươi sẽ tới tìm ta, có phải ngươi cũng giống như Ly vương phi đang hoài nghi ta đúng không?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thường Tiếu: “Bổn vương hy vọng không phải như vậy, nhưng Bổn vương chưa bao giờ tin tưởng Tấn vương”
“Ý ngươi là, ta bị ép gả cho Tấn vương, nên sẽ trở nên giống hắn? Diệp Hàn, ngươi và ta bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ tính tình của ta sao? Thái hậu là thân nhân mà ngươi trân trọng nhất, cũng là hoàng tổ mẫu của ta, ta làm sao sẽ mang lòng hãm hại bà ấy? Lúc ấy ta tìm Tuyết ma ma, thật sự chỉ là thỉnh giáo bà ấy làm sao để làm ra đồ ăn lấy lòng Thái hậu, chẳng qua là ta không nghĩ tới, nàng ta lại bôi nhọ ta như vậy” Nói tới đây, Tô Thường Tiếu cầm khăn thấm nước mắt, khó chịu khóc lên.
“Ngươi không cần để ý tới nàng ta” Sở Diệp Hàn nói.
Tô Thường Tiếu thấy hắn rốt cuộc chịu an ủi mình, nhất thời ngừng nước mắt: “Ta biết ngươi sẽ tin tưởng ta mà, giống như ta sẽ vĩnh viễn tin tưởng ngươi vô điều kiện vậy, chẳng qua là lúc đó nàng ta bôi nhọ ta như vậy, sao ngươi lại không thanh minh giúp ta một câu, ta thật sự rất tủi thân.”
“Lúc ấy không phải là có Tấn vương ở đó sao?” Ý của Sở Diệp Hàn là Tô Thường Tiếu có Tấn vương rồi, nên để cho Tấn vương ra mặt thay nàng ta, không nên oán trách hắn.
Nhưng Tô Thường Tiếu lại hiểu sai.
Nàng ta cho răng ý của Sở Diệp Hàn là bởi vì lúc ấy có Tấn vương ở đó, hắn không tiện ra mặt thay nàng ta, nên mới không ra mặt thay nàng ta.
Nàng ta liền nói: “Ta biết hắn ở đó, quả thật là hắn đã nói giúp ta, nhưng người bôi nhọ ta là Ly vương phi, nàng ta là vương phi của ngươi, nếu như lúc ấy ngươi chịu chỉ trích nàng ta một câu, để cho nàng ta đừng nói bậy, ta cũng sẽ không bị người khác oan uổng, trên đời này, thật sự là làm người tốt rất khó”
Nói tới đây, nàng ta nặng nề thở dài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!