Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Vương Nhất Minh, cũng coi như là đàn anh của Hạ Chi. Tuy khi học đại học là học y, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không có làm nghề y, mà là mở một công ty dược, cũng kiếm được lời và cũng có mấy triệu tệ vốn gốc.
Lần kỷ niệm ngày thành lập trường trước đó, nhà trường cố tình mởi những anh tài đã thành công đến để chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các đàn em. Mà Vương Nhất Minh chính là một trong số đó. Song sau lần ấy, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Hạ Chi, rồi bắt đầu giống như một con đỉa đeo đuổi cô.
Hạ Chi bĩu môi, cũng không nói lời nào.
"Hoa đẹp như thế, em nhận thay Hạ Chi trước vậy, cảm ơn đàn anh Vương nhé!"
Tình hình lập tức chìm trong xấu hổ, Liêm Sa Sa đứng cạnh trực tiếp nhận lấy.
"Đúng rồi, mấy em tính đi đâu à?"
Vương Nhất Minh giả vờ tốt bụng hỏi.
"Người này cứu Hạ Chi, Hạ Chi vì tỏ vẻ biết ơn nên mời anh ta ăn cơm!"
Liêm Sa Sa chỉ vào Lưu Minh nói.
"Ồ, anh dân công này giàu lòng nghĩa hiệp ghê, thật sự khiến tôi nể phục. Nếu anh đã cứu Hạ Chi, vậy cũng là ân nhân của tôi. Hôm nay, tôi nhất định phải dẫn anh đi ăn một bữa ra trò", Vương Nhất Minh cực kỳ thân sĩ cười nói.
Tuy trên mặt anh ta cười rất vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng lại hận không thể giết chết Lưu Minh. Bởi vì ban nãy anh ta rõ ràng nhìn thấy khi mình tặng hoa cho Hạ Chi, cô ấy đã bất giác nhích lại gần Lưu Minh.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Cho thấy Hạ Chi rất có thể là thích tên nhà quê này!
Thế nên, ban nãy khi anh ta nói mới cố tình dùng mấy chữ anh dân công.
"Vương Nhất Minh anh đủ rồi, người ta có tên, gọi là Lưu Minh!"
Trong lòng Hạ Chi cực kỳ khó chịu, la lên với Vương Nhất Minh.
"Hạ Chi, xin lỗi anh không biết tên của anh Lưu nên mới gọi anh ta là anh dân công theo bản năng!"
Tuy Vương Nhất Minh miệng thì nói xin lỗi, nhưng dáng vẻ của anh ta lại chẳng có chút gì là tỏ ra xin lỗi.
"Đàn anh Vương, anh không cần phải tốn kém đâu, chúng tôi đi ăn cơm của chúng tôi, anh bận gì thì đi làm đi", Trương Quyên nói.
Trong lòng cô ta cũng không thích Vương Nhất Minh là mấy, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt. Dù sao cũng ngại với mặt mũi của đàn anh nên không tiện trở mặt.
"Hạ Chi, đàn anh Vương biết chúng ta đều là sinh viên, trong tay không có nhiều tiền mới có thể chủ động nói chiêu đãi Lưu Minh giúp chúng ta. Cậu cũng đừng từ chối, mau lên xe đi!"
Liêm Sa Sa nói xong bèn mở cửa xe ra rồi ngồi lên.
"Đi thôi, đã có người mời, vậy còn khách sáo làm gì. Ông chủ Vương trông có vẻ rất giàu, chắc cũng có thể dẫn chúng tôi đến một nhà hàng năm sao chứ nhỉ!"
Lưu Minh nhếch miệng cười, lập tức ngồi vào ghế phụ. Sao anh có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất Minh cơ chứ.
"Đương nhiên rồi, để cảm ơn anh Lưu Minh đã cứu Hạ Chi, lần này chúng ta sẽ đến nhà hàng năm sao ăn!"
Vương Nhất Minh sang sảng vẫy tay, đi nhà hàng năm sao một lần thì có thể tốn bao nhiêu tiền? Nếu ngồi ở đại sảnh cũng chỉ mất 10 20 ngàn tệ, tuy hơi đau lòng, nhưng anh ta vẫn tiêu nổi.
Thấy Lưu Minh lên xe, Hạ Chi thở dài, chỉ đành lên xe theo mọi người.
"Anh Lưu Minh này, xin hỏi anh đang làm việc ở công trường nào thế?"
Vương Nhất Minh vừa lái xe vừa hỏi.
"Tôi không có công việc chính thức, chỉ là nhà ai có việc thì tôi nhận một ít thôi!"
Lưu Minh cười đáp.
"Còn trẻ thế, sao lại không đi tìm một công việc chính thức. Ít nhất có thể dựa vào hai bàn tay của mình nuôi sống bản thân!"
Vương Nhất Minh ra vẻ đàn anh mở miệng dạy đời.
"Vâng, vâng, ông chủ Vương dạy đúng. Sau này, tôi chắc chắn sẽ học theo anh, tranh thủ làm một người thành công".
Lưu Minh khẽ cười nói.
"Đúng rồi, cũng không biết anh có mua xe không. Chiếc xe này là tôi mới mua, giá khoảng 500 ngàn tệ. Có điều, tính ra giá cả cũng khá cao, sau này anh cũng có thể mua một cái chạy thử!"
Vương Nhất Minh vô cùng đắc ý nói.
"Xe này không được, tăng tốc quá chậm, còn dễ bị hư!"
Lưu Minh lắc đầu, trông như là chướng mắt nó.
"Một người đạp một chiếc xe đạp tồi tàn như anh, sau này có thể mua một cái QQ đã tốt lắm rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh. Anh cho rằng mình là ông chủ lớn hả?"
Liêm Sa Sa vô cùng khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Theo cô ta, người như Lưu Minh đúng là không biết điều gì hết, cũng chẳng rải bãi nước tiểu nhìn xem mình lớn lên trông thế nào, còn dám mở miệng lớn lối nói xe Vương Nhất Minh không tốt. Xe của anh ta không được, vậy anh mua chiếc tốt hơn ra đây coi?
"Sa Sa, cậu được rồi đó!"
Trương Quyên trừng Liêm Sa Sa nói.
Thực ra, trong lòng cô ta cũng hơi khó hiểu. Từ sau chuyện ở câu lạc bộ thì Lưu Minh cũng không giống người thiếu tiền, sao hôm nay lại đạp một chiếc xe đạp cà tàng lại đây vậy.
Dọc theo đường đi, Vương Nhất Minh đều khoe ra sự nghiệp thành công của mình, Lưu Minh nghe mà muốn chai lỗ tai.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa nhà hàng Jing Du. Nơi này là một trong số những nhà hàng năm sao ít ỏi ở Đường Hải.
Trong bãi đậu xe hầu như đều là xế xịn, BMW của Vương Nhất Minh đậu ở đây xem như là giá rẻ nhất.
Mấy người xuống xe rồi đi vào nhà hàng.
"Anh Lưu, chào mừng đã đến!"
Một cô nhân viên cao gầy xinh đẹp mặc bộ sườn xám sứ thanh hoa trực tiếp bước tới tiếp đón.