Mọi người đều lên tiếng chào ông Lâm, thậm chí có người còn đặc biệt giới thiệu Lưu Minh, đơn giản là vì khiến lão thần y vả mặt thằng nhóc lừa đảo kia.
Nhưng mà cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người không thốt nổi nên lời, ông Lâm vội vàng chạy đến trước mặt Lưu Minh chắp tay hơi khom người chào hỏi anh: "Tiểu thần y, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây!"
"Ông lớn tuổi như vậy rồi cũng đừng khách sáo thế, đến đây ngồi đi!"
Lưu Minh gật đầu, nhích mông ngồi về phía Lý Phượng Hoàng, nhường ra một chỗ cho ông Lâm.
Ông Lâm ngồi xuống sofa với vẻ lo sợ.
Cảnh tượng này có vẻ hơi khác với tưởng tượng của mọi người.
"Ông Lâm, ông biết vị 'tiểu thần y' này à?"
Bấy giờ, ông Diệp cũng không ngồi yên nổi, lẽ nào ông anh này của mình cũng bị tên nhóc lừa đảo này lừa à.
Giờ mánh khóe lừa đảo đúng là khó lòng phòng bị ghê!
"Đương nhiên là biết rồi, không ngờ cuộc đời này của tôi còn có thể gặp được một vị thần y như vậy, ông trời đúng là tốt với tôi mà!"
Ông Lâm gật đầu.
"Ông anh à, khả năng nhìn người của ông cũng kém xa bản lĩnh khám bệnh quá đó. Ban nãy, vị tiểu thần y này đã chẩn đoán nói tôi bị bệnh tim đấy!"
Ông Diệp trực tiếp chọc thủng lời nói dối của Lưu Minh trước mặt ông Lâm.
Lâm Thu Vũ nghe xong câu đó thì lòng thầm hoảng sợ, trong khoảng thời gian này, ông Diệp quả thật có đến bệnh viện Nhân Dân và làm kiểm tra toàn thân. Lúc đó, cô ta cũng tham gia, mấy ngày trước cũng mới có kết quả.
"Ông Diệp, ông quả thật bị bệnh tim nhẹ!"
Tuy Lâm Thu Vũ rất muốn giấu kết quả kiểm tra khiến Lưu Minh bẽ mặt, nhưng xuất phát từ tấm lòng y đức của một bác sĩ, cô ta vẫn nói ra.
"Thu Vũ, con nói thật hả?"
Ông Diệp không nhịn được hỏi.
"Vâng, mấy chuyên gia trong phòng con đều đã kiểm tra mấy lần".
Lâm Thu Vũ gật đầu, nâng nâng mắt kính.
"Cái này..."
Mọi người có mặt ở đây đều giống như hóa đá, ban nãy họ còn chế giễu Lưu Minh cho rằng anh chỉ là một tên lừa đảo, ai ngờ mới được một lát đã bị vả mặt.
"Ha ha, tiểu thần y thật sự thần kỳ!"
"Đúng đó, y thuật đó quả thật y như thần tiên hạ phàm, đúng là khiến chúng tôi nể phục mà".
"Tiểu thần y, cậu cũng nhìn cho tôi một cái đi!"
Suy cho cùng cũng là một đám lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, da mặt dày đến nỗi bắn không thủng, đã sớm luyện được khả năng đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Mọi người như quên mất sự xấu hổ ban nãy, anh một câu tôi một câu nói chuyện.
Lưu Minh cũng không so đo với những người đó, dù sao họ đều là những ông thần tài! Ai sẽ làm khó tiền cơ chứ, hơn nữa anh cũng đã nhớ hết mặt những ai đã cười nhạo mình, lúc khám bệnh chắc chắn sẽ hố họ một khoản.
"Tiểu thần y, cậu xem người nào trong họ cơ thể có vấn đề?"
Ông Lâm cực kỳ khiêm tốn hỏi.
Không ngờ Lưu Minh sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, song điều này cũng đúng ý ông ta, ít nhất có thể nhìn thấy tiểu thần y biểu diễn y thuật thần kỳ kia của cậu ta.
Lưu Minh lần lượt xem bệnh cho họ rồi giảng giải tình trạng bệnh. Mấy bệnh nhẹ sẽ giao cho ông Lâm và bệnh viện giải quyết.
Lâm Thu Vũ vừa nghe Lưu Minh giảng giải vừa nhớ kỹ bệnh tình, cũng chẳng phải là cô ta ham học gì, mà là muốn tìm cơ hội xả giận.
Chỉ cần Lưu Minh nói ra bệnh tình không giống với kết quả kiểm tra của bệnh viện thì mình vẫn còn có cơ hội khiến anh ta bẽ mặt.
Chẳng mấy chốc, những ông lớn trong giới kinh doanh có mặt ở đây đều được Lưu Minh khám cho một lần, chỉ còn lại hai người là một người đàn ông trung niên gầy còn da bọc xương, người còn lại là ông chủ Trần lưng hơi còng.
"Tình trạng của hai người có chút đặc biệt, cần tìm thời gian riêng để giải quyết".
Lưu Minh nhìn hai người nói.
Bệnh của hai người này nói nghiêm trọng cũng đúng mà nói không nghiêm trọng cũng chẳng sai.
Nơi này dù sao cũng không phải nơi để khám bệnh nên Lưu Minh để lại cách liên lạc với mình bảo họ có rảnh thì đến tìm mình.
Có ông Lâm đến nên bầu không khí nói chuyện của mấy ông lớn trong giới kinh doanh ấy rất êm đềm, Lưu Minh không chịu nổi mấy lời sáo rỗng ấy nên bèn chào tạm biệt họ.
"Em trai này, có rảnh đến chỗ tôi uống ly trà nhé, chị sẽ tự tay pha cho em!"
Lý Phượng Hoàng kéo tay Lưu Minh đưa anh ra ngoài, có chút lưu luyến vẫy tay với anh.
Lưu Minh gật đầu xem như đồng ý!
"Được rồi, mấy người có thể đi rồi!"
Anh đi đến trước mặt mấy người Trịnh Tịch rồi nói với họ:
"Cảm ơn cậu!"
Bấy giờ Trịnh Tịch mới thờ phào một hơi, thực ra khi nãy thấy mấy ông lớn trong giới kinh doanh vây quay Lưu Minh như fan bu quanh thần tượng thì trong lòng ông ta đã thầm hiểu. Thanh niên trông có vẻ bình thường này tuyệt đối có lai lịch rất lớn, không thì sao mấy ông lớn kia có thể đối xử với cậu ta như vậy. May mà ban nãy mình cũng không có để ý đến mặt mũi.
Ông ta có thể sống tới tuổi này và ngồi lên vị trí ấy cũng là dựa vào sự cẩn thận của mình.
Mấy tên vệ sĩ đỡ mọi người đứng dậy đi về phía cửa chính.
"Một ngày nào đó ông đây sẽ tự tay giết mày!"
Trịnh Dương Vĩ được hai gã vệ sĩ đỡ, giờ hai cái đùi của hắn ta đã sớm cứng đờ. Hắn ta không thể chịu nổi cái dáng vẻ khép nép ấy của bố, bị ức hiếp còn phải cảm ơn người ta, đúng là một con rùa đen rút đầu!
"Lẽ nào thằng ôn nhà con còn chê mình gây rắc rối ít quá cho bố hả?"
Trịnh Tịch đen mặt nói.
"Hừ, con mới không sợ đâu, cùng lắm thì chết thôi. Chờ anh hai con về, chắc chắn sẽ khiến hắn biết mặt!"
Trịnh Dương Vĩ nhìn cửa chính tàn nhẫn nói.
Lưu Minh móc điện thoại ra xem thời gian, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là nữ cảnh sát kia gọi tới, hiển nhiên cô ta đã có chút mất kiên nhẫn.