Cùng với mấy đợt tiếng ô tô ầm ầm vang lên, một hàng Lexus RX dừng trước mặt Lưu Minh, mấy thanh niên ăn mặc rất có phong cách phương Tây đi đến trước mặt Lưu Minh.
“Này, anh gác cửa, đừng chơi điện thoại nữa, mau chóng đi đỗ xe giúp chúng tôi đi!”
Chương Vạn Triệu mặc đồ vest màu trắng, để tóc dài, rất có phong cách phương Tây lắc chiếc chìa khóa trước mắt Lưu Minh.
“Anh nhầm rồi, tôi không phải là người canh cửa đỗ xe!”
Lưu Minh ngẩng đầu, nhìn mấy người một cái như nhìn kẻ ngu dốt, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, lúc này trong nhóm đang trò chuyện rất sôi nổi rôm rả, anh vốn không có tâm tư để ý đến mấy thanh niên này.
“Đây chẳng phải Lưu Minh à, sao một nhân vật lớn như cậu lại ngồi ở đây, có phải không vào được buổi tiệc rượu không?”
Lúc này một giọng nói vô cùng đáng ghét vang lên, giọng nói đó là của Đỗ Tử Đằng.
Từ sau buổi họp lớp lần trước, gã đã sai người âm thầm điều tra bối cảnh của Lưu Minh, phát hiện tên này chỉ là một kẻ thất nghiệp, người phụ nữ trong buổi họp lớp lần trước chắc chắn là do Lưu Minh bỏ tiền mời đến, nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy, còn danh thiếp gì đó chắc chắn cũng là giả.
“Sao thế, Tử Đằng, cậu quen biết anh ta à?”
Chương Vạn Triệu không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên, cậu ta là bạn học trung học của tôi, không có bản lĩnh gì, chỉ là một tên thất nghiệp!”
Đỗ Tử Đằng cười nói.
“Mẹ kiếp, đây là thói đời gì hả, một kẻ thất nghiệp lại ngạo mạn như vậy!”
Chương Vạn Triệu không vui trong lòng, chửi bới nói, sau đó móc ra mấy tờ tiền giấy màu đỏ ném đến trước mặt Lưu Minh, ngạo nghễ hống hách nói: “Cho mày năm trăm đồng, đỗ xe cho tao!”
“Anh cầm năm trăm này đi khám bệnh đi, đầu óc anh hình như không bình thường, không nghe hiểu tiếng người!’
Lưu Minh nói mà không thèm ngẩng đầu.
“Tên nhóc thối, mày biết tao là ai không?”
“Tôi chẳng cần biết anh bò ra từ hố xí nào, mau cút đi, đừng làm phiền tôi trò chuyện!”
Chương Vạn Triệu bị lời nói của Lưu Minh chọc tức không nhẹ, đang định nổi điên thì bị Đỗ Tử Đằng ngăn lại.
“Cậu Chương, cậu so đo với loại người này chỉ khiến tổn hại thân phận của cậu, đừng để ý đến cậu ta thì hơn!”
“Đúng thế, người như này là rác rưởi của xã hội, lúc đi học, thì ngày nào cũng đánh nhau ẩu đả, bây giờ anh ta xuất hiện ở đây, chắc chắn la muốn ăm trộm hoặc là ăn vạ gì đó!”
Vương Tuyết đứng bên cạnh Đỗ Tử Đằng tỏ vẻ mặt khinh thường nói.
“Nhóc con, mày mau cút đi thì hơn, nơi này không phải là người hạ đẳng như này có thể đến”.
“Làm người thì phải biết mình là ai!”
“Chẳng lẽ mày mặt dày ngồi đây, còn có thể có người mời mày vào chắc?”
Mấy người anh một câu tôi một lời, họ vốn coi thường Lưu Minh, cho rằng anh ngồi ở đây chỉ đơn thuần là đang giả bộ thôi.
“Ầy, các người thật ồn ào quá!”
Lưu Minh có chút chán nản nhìn mấy người một cái, sau đó quay người đi vào trong tòa nhà.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện hai bảo vệ không những không ngăn Lưu Minh, ngược lại còn vô cùng cung kính chào anh.
“Người như vậy mà cũng có thể vào buổi tiệc rượu cao cấp như này?”
Mấy người quay sang nhìn nhau, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
“Cậu Chương, chúng ta cũng vào đi!”
Đỗ Tử Đằng lúng túng cười hai tiếng nói.
Chương Vạn Triệu gật đầu, đưa theo mọi người đi về phía cửa, họ vừa đi đến cửa thì bị hai bảo vệ chặn lại.
“Xin lỗi anh, mời đưa ra thiệp mời của anh!”
Một bảo vệ trong đó vô cùng lịch sự nói với mấy người.
“Mắt chó canh cửa của các anh mù rồi à, cũng không xem người đưa chúng tôi đến là ai? Cậu Chương mà các anh cũng không biết, mau cho qua đi!”
Vương Tuyết đi đến trước mặt hai bảo vệ, hếch mũi hống hách nói.
Đỗ Tử Đằng đã nói với cô ta, Chương Vạn Triệu là một nhân vật lớn, hôm nay muốn đưa họ đến tiệc rượu chơi.
Với cô ta, cậu ấm nhà giàu như Chương Vạn Triệu ra vào tiệc rượu, cơ hội như này không cần thiệp mời!
“Xin lỗi, chúng tôi không biết cậu Chương, chỉ biết thiệp mời”.
Một bảo vệ trong đó bị Vương Tuyết mắng cũng hơi nổi nóng, vô cùng cứng giọng nói.
“Vậy tại sao vừa nãy tên nhà quê đó không cần thiệp mời mà cũng được vào?”
Vương Tuyết không phục càm ràm.
“Các người có thể so được với người ta không?”
Một bảo vệ trẻ vô cùng khinh thường bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm, tuy giọng không lớn, nhưng vẫn bị đám người đó nghe thấy.
Đây dường như là một cái bạt tai vô hình đánh lên mặt mấy người, tuy không đau, nhưng rất vang!
“Thiệp mời phải không, tôi có!”
Nói xong, Chương Vạn Triệu lấy ra một tấm thiệp, đưa cho một bảo vệ trong đó.
“Chào anh, thiệp của anh là thiệp cấp thấp nhất, theo quy định, anh chỉ được đưa theo hai người vào, các anh bàn bạc trước đi, cuối cùng là ba người nào vào, bàn bạc xong rồi đến, phía sau còn có khách đang đợi”.
Bảo vệ nhìn tấm thiệp một cái, nói một cách rất đúng mực.
Bàn bạc hồi lâu, cuối cùng Chương Vạn Triệu vẫn quyết định đưa theo Đỗ Tử Đằng và Vương Tuyết, ném các anh em của mình sang một bên.
Thực ra hôm nay mục đích chính hắn đến tiệc rượu lần này là vì người phụ nữ yêu hư vinh Vương Tuyết này, muốn nhân cơ hội này thể hiện thực lực của mình, lấy lòng Vương Tuyết.
Tuy Vương Tuyết trông không đẹp, nhưng hắn thích kiểu phụ nữ cao lớn màu mỡ.
“Trông có vẻ rất cao cấp!”
Vương Tuyết chưa từng đến tiệc rượu sang trọng như này, nhìn mọi người đi qua đi lại và lễ phục xinh đẹp, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ hưng phấn.