Gã đeo kính đương nhiên hiểu ý trong đó, cười nhìn số tiền trong tay Lưu Minh.
Cách chơi xí ngầu ở đây rất đơn giản, chỉ cần đoán đại hoặc tiểu.
“Lần đầu tiên chơi cái này, chơi nhỏ một chút!”
Nói rồi, Lưu Minh ném mấy xấp tiền trong tay vào cửa đại.
Mẹ kiếp, đặt tám mươi ngàn không biết ngại còn nói chơi nhỏ một chút!
Những cậu ấm nhà giàu đó nhiều nhất cũng chỉ đặt mười hai mươi ngàn.
Tên này ăn mặc rách rưới nhưng lại rất ra vẻ ta đây!
Gã đeo kính chửi thầm trong lòng, nhưng gã không dừng động tác trong tay, rất nhanh đã úp cốc xí ngầu lên bàn.
“Được rồi, đặt rồi không thay đổi nữa!”
Nói xong gã đeo kính trực tiếp mở cốc.
“Năm, năm, sáu, mười sáu điểm, đại!”
“Cậu em, vận may không tệ!”
Gã đeo kính ném một tá tiền cho Lưu Minh, sau đó thu tiền ở cửa tiểu về chỗ mình.
“Đúng là vận may tốt, tôi là người không biết đánh bạc!”
Lưu Minh gật đầu, nghiêm túc nói.
“Xì, thật biết cách giả bộ!”
Một câu nói đổi lại sự khinh bỉ của không ít người.
Lưu Minh cười ha ha, cũng không nói gì, ném số tiền thắng được vào cửa đại.
“Đúng là tên ngu ngốc, lần này sẽ để cậu thua sạch!”
Gã đeo kính cười chế nhạo trong lòng, gã đã lăn lội trong sòng bạc mấy chục năm, chưa thấy đánh bạc như vậy bao giờ, xí ngầu trong tay đã bị động tay động chân, có thủy ngân trong đó, là đại hay tiểu đều nằm trong tay gã.
Chính là mười cược chín ăn gian, những người như bọn họ đều dựa kỹ thuật ăn gian để kiếm cơm.
“Anh Minh, hay là chúng ta về đã, mai có thời gian lại đến!”
Thạch Thái Nhiên đứng bên cạnh Lưu Minh kéo góc áo của anh, nhỏ giọng nói.
Hiện tại đã thắng được kha khá rồi, dừng chơi là hợp lý, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ thua.
Trước đây anh ta thường xuyên tới đây, đương nhiên cũng hiểu quy củ ở đây, tầng một đều là những con bạc nhỏ, hoàn toàn không có bản lĩnh gì, nhưng tầng hai thì khác, những người có thể làm nhà cái ở đây ít nhiều cũng có thủ thuật ăn gian.
E rằng số tiền vừa thắng được sẽ mất hết.
“Không sao đâu, có tôi mà cậu còn không yên tâm à!”
Lưu Minh vỗ vai Tiểu Thạch Đầu, nở nụ cười đầy tự tin.
Gã đeo kính mỉm cười mở cốc xí ngầu, gã đã giở mánh khóe, lần này sẽ là báo, đại và tiểu đều thua.
“Sáu, sáu, sáu, báo*, nhà cái thắng toàn bộ!”
* Bộ ba đồng nhất.
Gã thậm chí còn không thèm nhìn xí ngầu liền nói với tất cả mọi người.
“Mẹ kiếp, tên bốn mắt, anh coi chúng tôi bị mù à!”
“Đúng vậy, rõ ràng là sáu, sáu, năm, mười bảy, anh cho rằng chúng tôi cũng bị mù sao!”
“Mắt mù còn đi làm nhà cái, mau cút khỏi đây!”
Một đám cậu ấm đương nhiên không dễ chọc đến, cộng thêm mất một ít tiền, trong lòng không mấy vui vẻ, liền chỉ vào gã đeo kính mà chửi bới.
Gã đeo kính nhìn vào chiếc cốc trong tay, tròng mắt gần như sắp rơi ra, cái này sao có thể như vậy?
Gã đeo kính không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, rõ ràng lắc ra báo sáu, sáu, sáu, sao lại biến thành sáu, sáu, năm?
Lẽ nào mình đã sơ xuất? Ngoài lí do này hình như không còn lý do nào khác, dẫu sao xí ngầu cũng ở trong tay mình.
Chỉ có thể đau khổ trả tiền cho người chơi. Dẫu sao những người tới đây chơi đều là những người có tiền có quyền, nếu bọn họ thực sự làm ầm lên, bản thân chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi.
Lưu Minh nhếch môi cười, đương nhiên sẽ không nói vừa rồi đều là Sương Nhi giở trò.
Mặc dù trong xí ngầu chứa thủy ngân, thành thạo kỹ năng có thể lắc ra điểm số mà mình muốn, nhưng dẫu sao chất lượng của thủy ngân cũng có hạn.
“Nếu nhà cái đã muốn báo, vậy lần này chúng tôi đặt báo vậy”.
Nói xong Lưu Minh không chút do dự đem toàn bộ số tiền trong tay đặt vào cửa báo.
Chồng tiền đó là hơn ba trăm ngàn, đỏ au nhìn vô cùng hấp dẫn.
Có không ít người ở xung quanh dường như cũng nhìn ra chút gì đó, nhao nhao đặt báo như Lưu Minh, đương nhiên đều đặt mười hai mươi ngàn, không có ai đặt lớn như Lưu Minh.
Số tiền này đối với bọn họ mà nói không tính là nhiều, thắng thua không quan trọng, chỉ là góp vui mà thôi.
Trên bàn gần như tất cả tiền đều đặt vào cửa báo.
Nếu lần này là báo, e rằng tiền trong tay gã đeo kính không đủ trả, vì báo sẽ phải trả gấp ba.
Gã đeo kính lau mồ hôi trên trán, bắt đầu lắc cốc xí ngầu, lần này gã lắc khá lâu, một lúc sau, gã mới từ từ đặt cốc xí ngầu xuống.
“Được rồi, không thể thay đổi nữa, mở đây”.
Gã đeo kính trầm giọng nói, sau đó từ từ mở cốc xí ngầu, lần này gã sợ tới mức suýt ngã ngồi trên đất, ba viên xí ngầu trong cốc là sáu sáu sáu!
“Cái này…”
Tên tóc đỏ Lữ Hiếu Quân đứng ở một bên ngẩn ra, rõ ràng hắn đã nói với gã đeo kính hai người mới đến này là những kẻ không có đầu óc, cho bọn chúng ít mồi ngon, sau đó thắng hết toàn bộ, tên này đang làm cái quái gì vậy, sao còn chưa ra tay?
Nhìn tình hình lần này e là gã đeo kính sắp sập rồi, sập là ngôn ngữ trong nghề của sòng bạc, nghĩa là nhà cái không đủ tiền trả cho người chơi.
“Báo…”
“Gấp ba!”
“Anh trai này đúng là thần!”
Lúc này, đám người vây quanh sục sôi, nhìn Lưu Minh như nhìn thần tiên.
“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đánh bạc, trong lòng rất hoang mang!”
Lưu Minh cười nói với mọi người.
Quỷ mới tin lời của anh!
Lần đầu tiên đánh bạc có thể thắng được cả ba lần?
Nhưng những cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã thắng.
“Nhà cái anh còn ngây ra đó làm gì? Mau trả tiền đi!”
Gã đeo kính sững sờ, có người đập bàn, gã mới hoàn hồn.
Đau khổ chia tiền trên bàn cho mọi người, đặt biệt là những xấp tiền đỏ au trước mặt Lưu Minh đã chất thành đống như ngọn núi nhỏ, Lưu Minh cũng không khách sáo, từ trong túi áo lấy ra một cái túi đựng gạo, rồi ném tiền vào trong. Sau đó, anh quay người lại nhìn Thạch Thái Nhiên, hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, lần này cũng gần hoàn vốn rồi nhỉ?”
“Ừm, hoàn rồi, hoàn rồi!”
Thạch Thái Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.