“Em đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy có một người đàn ông vô cùng điển trai làm việc đó với em, sau đó về chưa được mấy ngày, em cảm thấy buồn nôn, nên mới đến bệnh viện khám!”
Nhâm Tử Huyên nói.
“Xem ra có lẽ vấn đề xảy ra ở câu lạc bộ!”
Lưu Minh nói.
Đưa Nhâm Tử Huyên đến dưới nhà, Lưu Minh không lên uống trà, để lại cho cô ta một tấm bùa hộ thân rồi lái xe về nhà.
Nếu anh đoán không sai, phía Linh Nhi và Sương Nhi chắc cũng sắp xong rồi, nếu tìm được thiên hồn của hai bệnh nhân, ngày mai có thể đánh thức hai người đó rồi.
Quả nhiên khi về nhà, Linh Nhi và Sương Nhi đã về, sau lưng họ còn có một đôi vợ chồng già vẻ mặt đờ đẫn, xem ra chính là bố mẹ của Thạch Đầu.
Đến trình độ như của Linh Nhi và Sương Nhi, có thể hiệu lệnh hồn quỷ làm việc cho họ, muốn tìm thiên hồn của hai người này, đúng là việc quá đơn giản.
Sau khi để thiên hồn của hai người vào trong một chiếc bình nhỏ, Lưu Minh đi tắm rửa, mở điện thoại theo thói quen, vừa mở Wechat, đã phát hiện có người kết bạn với mình, kích vào xem, phát hiện lại là nữ cảnh sát kiêu ngạo Liễu Băng Thanh đó, trên lời mời kết bạn viết: vô cùng cấp bách!
Lưu Minh quyết đoán từ chối lời mời kết bạn.
Hừ!
Phụ nữ!
Lúc cần đến mình thì kết bạn với mình, lúc không cần thì xóa mình khỏi danh sách, xin lỗi, tôi đã lăn đi xa lắm rồi, không về được nữa!
Cô gái Liễu Băng Thanh này cũng rất kiên trì, sau khi mình từ chối cô ta, lại gửi lời kết bạn, lần này trên lời mời viết thành: Tiểu thần côn, chẳng lẽ anh không muốn phần thưởng nữa à?
“Nếu có phần thưởng, thì cô sớm đã cho tôi rồi!”
Nói xong Lưu Minh trực tiếp thoát khỏi Wechat, sau đó nằm trên giường chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, điện thoại của Lưu Minh đổ chuông, mở điện thoại xem là một số lạ, anh cho rằng là Liễu Băng Thanh gọi đến, dứt khoát từ chối.
Không ngờ, một lúc sau điện thoại lại đổ chuông.
“Bà cô à, nữ cảnh sát như cô có phải là thuốc cao da chó không, cứ dính lấy không dứt ra được?”
Lưu Minh còn ngái ngủ, hét lên với phía bên kia điện thoại.
“Ấy, tiểu quỷ, nữ cảnh sát là ai, có phải là cô gái bị anh chơi chán rồi bỏ không?”
Trong điện thoại không phải là giọng của nữ cảnh sát, ngược lại là giọng đàn ông vô cùng dễ nghe.
“Cậu là Tử Lăng?”, Lưu Minh sửng sốt, nghe ra giọng nói phía bên kia điện thoại.
“Ừm! Lưu Minh, nói cho anh một tin vô cùng không tốt, qua thời gian nữa sư tỷ tôi có lẽ phải xuống núi rèn luyện, anh cẩn thận đấy, bây giờ sư tỷ nhắc đến anh với tôi, sư tỷ vẫn hận đến nghiến răng kèn kẹt!”
“Chẳng phải tự mình không cẩn thận hôn cô ấy một cái thôi sao, có đến nỗi hận tôi thế không?”
Lưu Minh được một phen đau đầu.
“Phụ nữ một tháng đều có mấy ngày đó, huống hồ là sư tỷ tôi chứ, một năm phải có hơn ba trăm sáu mươi này không ổn, mặt luôn lạnh băng!”
“Ầy, tôi không nói với anh nữa, sư tỷ tôi đến rồi, nếu bị tỷ ấy biết tôi lén gọi điện cho anh, chắc chắn sẽ đánh tôi gãy chân!”
Nói xong, Tử Lăng trực tiếp tắt máy.
Không ngờ cô gái đó xuống núi rồi, xem ra ngày tháng sau này không dễ sống nữa.
Lưu Minh nhìn điện thoại, thở dài một hơi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Xe đến trước núi ắt có đường, mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, lo lắng nhiều làm gì?
Anh ra khỏi giường thu dọn một lượt, rồi lái xe ra ngoài, đã tìm được thiên hồn của bố mẹ Thạch Đầu, chắc chắn phải đến bệnh viện trước.
Hôm nay cổng lớn của bệnh viện nhân dân thành phố Đường Hải có thêm một ông lão ngồi trên ghế ở trước cửa phòng bảo vệ, ngắm nhìn vô cùng tỉ mỉ đám đông qua lại.
Người này chính là ông Lâm.
“Ông nội, mới sáng sớm ông chạy đến đây làm gì?”
Lâm Thu Vũ có chút cạn lời.
“Mấy ngày này có lẽ tiểu thần y sẽ đến, ông ở đây đón cậu ta!”
Ông Lâm trả lời cũng không quay đầu lại, chỉ sợ bỏ lỡ Lưu Minh.
“Tiểu thần y, tiểu thần y, biết ngay là tiểu thần y, từ sau khi ông gặp được tên lừa đảo đó, thì ông như bị ma nhập!”
Lâm Thu Vũ bĩu môi, vô cùng không vui nói, cũng không biết rốt cuộc tên lừa đảo đó chuốc thuốc mê hồn gì cho ông nội.
“Thu Vũ, không được vô lễ!”
Ông Lâm cau mày, nhìn cháu gái của mình một cái.
“Ông nội, ông thực sự tin tên lừa đảo miệng bô bô như tàu lửa chạy đó có thể gọi dậy bệnh nhân đã thành người thực vật một năm sao!”
Lâm Thu Vũ nói.
“Chắc chắn tên khốn đó sợ không dám đến, ông đừng ở đây mất công nữa, nên sớm về khám bệnh thì hơn!”
Với cô ta, sở dĩ lưu Minh nói cứ cách một ngày lại đến chỉ là tìm cớ cho mình, anh vốn không có cách nào gọi dậy hai bệnh nhân đó, bây giờ khả năng lớn tên lừa đảo đó đã sợ bỏ chạy rồi.
Ông Lâm không nói gì, cũng không nhúc nhích người, đột nhiên đôi mắt u ám xuất hiện một bóng người, ông ta vội vàng đứng lên nghênh đón: “Tiểu thần y, cậu đến rồi?”
“Ông Lâm, ông ở đây đợi tôi à?”
Lưu Minh hơi kinh ngạc, không ngờ lại gặp được ông Lâm ở cửa.
“Tiểu thần y, cậu đến sớm vậy, có phải đã có cách không?”
Ông Lâm đi theo sau Lưu Minh như một cậu học trò, không nhịn được hỏi.
“Thực ra hôm qua đã có cách, nhưng thiếu một thứ, bây giờ tìm được rồi, có thể chữa trị giúp họ rồi”.
Lưu Minh gật đầu.
“Ha ha, tôi còn tưởng anh sẽ không đến, không ngờ lại đến sớm vậy!”
Lâm Thu Vũ khoanh hai tay trước ngực, sải bước lớn đi đến trước mặt Lưu Minh.
“Tại sao tôi không đến?”
Lưu Minh liếc nữ bác sĩ kiêu ngạo một cái.
“Bây giờ anh đừng ngạo mạn như vậy, tôi xem chốc nữa anh xử lý thế nào!”
Nói xong, Lâm Thu Vũ bước nhanh lên phía trước, hận không thể lập tức đến phòng bệnh ngay.