Diệp Khuynh Thành thấy Lưu Minh cau mày, nhịn không được hỏi.
"Không có gì đâu, chỉ là một con cá lớn nghịch ngợm mà thôi”.
Lưu Minh cười cười, không nói sự thật với Diệp Khuynh Thành.
Nếu nói sự thật với cô ta thì e là cô ta chẳng còn tâm trí đâu mà ngồi thuyền nữa.
"Không ngờ trong hồ nhân tạo mà lại có cá, đụng thuyền đến nỗi suýt chút nữa bị lật. Con cá đó phải lớn đến mức nào chứ?"
Diệp Khuynh Thành không khỏi cảm thán.
"Đó là điều đương nhiên. Trước đây nơi này từng xảy ra thảm họa khiến rất nhiều người chết. Những người chết đó đều bị ném xuống đây vì không có chỗ chôn. Cá ở đây thường xuyên ăn thịt người chết, tất nhiên chúng sẽ lớn hơn bình thường!"
Lưu Minh cười nói.
"A, kinh tởm như vậy sao? Hay là chúng quay về đi!"
Diệp Khuynh Thành không khỏi nhíu mày, cô ta không còn tâm tư nào mà du ngoạn nữa.
"Vậy cũng được, tôi đưa cô đến công ty của Liên Y thay đồ!"
Hồ Nam, mặc dù có tên là Hồ Nam nhưng nó nằm ở phía bắc của Đường Hải, cách rất xa thành phố phía nam và gần như kéo dài khắp Đường Hải, cho nên Lưu Minh quyết định đến công ty của Mạc Liên Y. Phòng làm việc của Mạc Liên Y có quần áo mới không dùng đến, hơn nữa dáng người của bọn họ gần giống nhau, đỡ phải chạy lui chạy tới.
Trở lại trên bờ, thu được một ít quỷ nô, Lưu Minh đi trước che một nửa người Diệp Khuynh Thành, trở lại xe, sau đó chạy thẳng tới tập đoàn Thiên Nam.
Khoảng mười phút sau, hai người bước vào cổng lớn tập đoàn Thiên Nam.
Một đám nhân viên bảo vệ nhìn thấy anh đến thì vội vàng lao tới vây quanh anh, muốn chào hỏi nhưng đã bị Lưu Minh trực tiếp đuổi đi.
Bây giờ áo quần trên người Diệp Khuynh Thành đang ướt nhẹp, các người là muốn đến đây chào hỏi, hay là lợi dụng tình thế? Đúng là một đám biến thái!
Mọi người ở đại sảnh tầng một cũng có chút kinh ngạc, không ngờ anh chàng ở rể này lại to gan đến thế, vậy mà lại dám đưa một cô gái xinh đẹp đến công ty, lẽ nào không sợ về nhà tổng giám đốc bắt quỳ bàn giặt đồ sao?
Dưới ánh nhìn của một đám người, Lưu Minh trực tiếp đưa Diệp Khuynh Thành vào thang máy của tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa bước ra khỏi thang máy, anh tình cờ gặp Lý Văn Dao đang cầm một tập tài liệu và chuẩn bị bước vào thang máy.
"Dao Dao, lại đi gửi tài liệu cho ai vậy?"
Lưu Minh mỉm cười, chặn đường Lý Văn Dao.
"Đồ khốn, tránh ra!"
Lý Văn Dao không khỏi nhăn mũi, trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Minh.
"Haha, đường này do tôi mở, cây này do tôi trồng, nếu cô muốn đi qua đây, trừ phi cô hôn ông đây một cái!"
Lưu Minh nhìn Lý Văn Dao với một nụ cười gian xảo.
"Nếu anh dám trêu chọc tôi thêm lần nữa, tôi sẽ nói với Liên Y!"
Lý Văn Dao trực tiếp sử dụng chiêu át chủ bài.
"Được rồi được rồi, tôi sợ cô rồi!"
Lưu Minh bất lực nhún vai rồi tránh ra.
Lý Văn Dao hừ lạnh, đi thẳng vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, Lưu Minh đột nhiên hét lên: “Sương Nhi, nhớ bảo vệ Dao Dao!"
Câu nói này suýt chút nữa đã doạ Lý Văn Dao sợ đến nỗi nhảy ra khỏi thang máy.
Cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lý Văn Dao, Lưu Minh không nhịn được cười ha hả, lúc này cô ta mới hiểu ra mình bị trêu đùa, nhịn không được lớn tiếng mắng chửi: “Lưu Minh, anh là đồ khốn nạn”.
"Tên Lưu Minh chết tiệt này, đúng là ôm hận!"
Mình chỉ gọi anh ta một tiếng Lưu công công thôi mà bây giờ mỗi lần gặp anh ta đều phải trêu chọc mình, Lý Văn Dao cảm giác dưới cái bóng đen bao trùm của đại ma vương, cuộc sống sau này của cô ta có lẽ sẽ vô cùng tăm tối mù mịt.
Sau khi trêu chọc Lý Văn Dao, tâm trạng của Lưu Minh tốt hơn rất nhiều, anh bước thẳng về phía phòng làm việc của Mạc Liên Y.
Trong phòng làm việc rộng rãi, Mạc Liên Y đang cúi đầu xem lại tài liệu, nhìn thấy cửa mở ra, cô ta không khỏi liếc mắt một cái, nhận ra là Lưu Minh, không nhịn được hỏi sao anh lại đến đây.
“Liên Y, quần áo của Diệp Khuynh Thành bị ướt rồi, nơi này cách nhà xa quá, trở về thay đồ không tiện nên muốn để cô ấy mặc quần áo của cô trước!"
Sau khi nghe xong lời của Lưu Minh, Mạc Liên Y không nói gì, đưa Diệp Khuynh Thành đi thay quần áo.
"Đang yên đang lành sao áo quần lại bị ướt thế?"
Trong phòng thay đồ, Mạc Liên Y nhìn dáng người cân đối hoàn hảo của Diệp Khuynh Thành, không khỏi hỏi:
"Vừa nãy lúc đang chèo thuyền trên hồ, đột nhiên có một con cá lớn lao lên suýt nữa lật thuyền, thế là em bị ngã xuống nước!"
Nhắc đến con cá lớn, Diệp Khuynh Thành vẫn rất tò mò, không ngừng nói với Mạc Liên Y về con cá lớn đó.
Mạc Liên Y câu được câu chăng đáp lại, nghe nói Lưu Minh dẫn Diệp Khuynh Thành đi chèo thuyền trên hồ, cô ta liền cảm thấy có chút không thoải mái, hơi chua chua.
Tên khốn này, lúc trước tâm trạng mình không được tốt, anh ta cũng không hề đưa mình đi chèo thuyền.
Rất nhanh, Diệp Khuynh Thành đã thay quần áo xong, Lưu Minh nhìn Diệp Khuynh Thành mặc đồng phục văn phòng, hai mắt không khỏi sáng lên.
Liên Y mặc đồng phục với phong thái lạnh lùng, hoàn toàn là một nữ tổng giám đốc lạnh như băng.
Còn Diệp Khuynh Thành lại toát lên vẻ dịu dàng hào phóng, có một chút nhu mì và trí tuệ, giống như một thư ký xinh đẹp.
Còn phải qua một lúc nữa Mạc Liên Y mới tan làm, Lưu Minh không đi chỗ khác mà cực kỳ không khách sáo ngồi trong phòng làm việc của cô ta, vừa uống trà vừa nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa.
"Này, anh uống trà thì uống trà nhưng có thể nhỏ tiếng chút không, không thấy tôi đang làm việc à?"
"Này, đồ khốn, sao anh dám hút thuốc trong phòng làm việc của tôi!"