Lúc này, Cẩu Tử thở hổn hển chạy tới, có chút căng thẳng nói.
"Các anh em dọn dẹp!"
Sau đó, mấy tên côn đồ xô đẩy đuổi hết những người ở gần đây đi.
Chỉ một lát sau, Lưu Minh đã dẫn theo bà chủ đi đến. Anh Hạo vừa thấy Lưu Minh lập tức sáng mắt, đại ca đúng có khác, phụ nữ bên cạnh toàn là cực phẩm, còn mỗi ngày đổi một người.
"Đại ca, anh đến rồi!"
Anh Hạo đi lên trước cúi đầu khom lưng chào hỏi.
"Ừ!"
Lưu Minh gật đầu coi như chào hỏi gã ta, sau đó hỏi: "Hạo Tử, trong rừng có chỗ nào có thể làm chuyện bí mật không?"
"Đại ca, ý anh chuyện bí mật là?"
"Đương nhiên là chuyện không thể để cho người khác thấy!", Lưu Minh cười đáp.
Anh phải làm một cái trận pháp đơn giản nhưng có đơn giản đến mấy cũng cần hai người mình và bà chủ cùng làm. Nếu bị người khác nhìn thấy cả hai như bị trúng gió ngồi dưới đất, tay còn quơ quàng lung tung thì chắc chắn sẽ hiểu lầm gì đó!
"Đại ca, anh chờ tý, tôi đi chuẩn bị ngay!"
Anh Hạo nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Lưu Minh lập tức hiểu, vội vàng dẫn theo đàn em rời đi.
"Anh Hạo, anh vội vàng dẫn chúng em đến chợ vải như vậy làm gì thế?"
Một gã đàn em có chút khó hiểu hỏi.
"Bà mẹ nó, tên óc bã đậu nhà mày sao ngu thế hả? Đại ca muốn làm chuyện bí mật trong rừng, chuyện bí mật đó mày hiểu không? Một nam một nữ có thể làm chuyện bí mật gì?"
Anh Hạo hùng hùng hổ hổ nói.
"À, em hiểu rồi! Đại ca kia đúng là biết chơi, song nghĩ lại cũng đúng, hoàn cảnh tốt như vậy mới kích thích chứ!"
Một tên côn đồ nghe xong lời nói của anh Hạo thì hiểu rõ cười.
Chẳng mấy chốc, anh Hạo đã dẫn theo đám đàn em đưa đến một đống vải vóc.
"Đại ca, lát nữa chúng tôi dùng mấy thứ này vây kín chỗ này, đảm bảo không có bất cứ kẻ nào làm phiền hai người!"
Anh Hạo đi đến trước mặt Lưu Minh, vỗ vải dệt trong tay nói.
Lưu Minh hài lòng gật đầu, nghĩ bụng tên nhóc này cũng biết làm việc ghê, sau này có cơ hội có thể giúp gã ta một chút.
"Đại ca, chị dâu, hai ngươi cứ chơi, chúng tôi sẽ canh ở nơi này cho, đảm bảo sẽ không có một con ruồi nào bay vào!"
Anh Hạo và một đám đàn em thấy Lưu Minh dẫn theo bà chủ vào rừng cây thì lập tức cầm vải vây lấy xung quanh.
"Nơi này có âm khí nồng ghê!"
Bà chủ cũng là quỷ tu nên đương nhiên có thể cảm giác được âm khí, vừa vào rừng cô ta đã phát hiện ra điều khác biệt.
"Âm khí tuy nồng nhưng em gái của chị cũng không thể trực tiếp hấp thu, mà là cần phải truyền cho cô ta!", Lưu Minh nói.
Nếu tam hồn của con người mà phân chia rõ cũng có âm dương, thiên hồn thuần dương, địa hồn thuần âm, còn nhân hồn lại có vẻ trung dung.
Thế nên, khi ở câu lạc bộ Lưu Minh mới có thể nói cứ dựa theo cách làm của bà chủ thì dù là 20 năm nữa cũng không thể nuôi dưỡng được linh hồn của Nhan Như Ngọc.
Mà giờ, điều họ cần làm là độ linh cho linh hồn.
Lưu Minh vẽ một cái hình tam giác trên mặt cỏ, anh và bà chủ đứng ở một góc trên hình rồi đặt linh hồn ở góc còn lại.
"Lát nữa, hai ta sẽ hấp thu âm khí xung quanh rồi vận chuyển một vòng trong người, sau đó độ qua cho em gái chị!", Lưu Minh nói.
Bà chủ gật đầu, sau đó hai người bèn nhắm mắt lại.
...
Trong một căn phòng vip trên lầu 3 của quán bar Hoa Sắc ở phía Đông thành phố.
Trịnh Dương Vĩ đang ngồi trên xe lăn rầu rĩ không vui uống rượu một mình.
Triệu Bân đi đến bên cạnh, vỗ vai hắn ta nói: "Người anh em, cậu đừng lo, đại ca đã cử người đi bắt người rồi. Chẳng mấy chốc sẽ dẫn Lưu Minh đến đây, tới lúc đó chắc chắn sẽ trả thù cho cậu!"
"Ừ!"
Trịnh Dương Vĩ trực tiếp ném bình rượu trong tay xuống đất bể nát nhừ, mặt mày hung ác nói: "Đến lúc đó, em chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân hắn để hắn nằm liệt trên giường suốt đời!"
"Yên tâm đi, Dương Vĩ, anh Bân và chị dâu chắc chắn sẽ đòi lòi công bằng cho cậu!"
"Có lời nói đó của chị dâu là em yên tâm rồi!"
"Đợi đến khi giải quyết xong chuyện này thì cậu trở về nghỉ ngơi đi, chữa trị tốt cơ thể rồi chúng ta lại chơi với nhau!"
Lúc này, cô gái tóc dài đứng cạnh Triệu Bân cũng mở miệng. Cô ta đạp đôi giày cao góp đi đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ, ngồi xổm cuống rồi nhìn đôi chân của hắn ta với vẻ đau lòng.
"Anh Bân, tụi em canh ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bắt được tên nhóc này!"
Bấy giờ, có mấy tên đàn ông cao to đẩy cửa vào rồi ném một người xuống đất.
Người bị bắt chính là Thạch Thái Nhiên, trưa hôm nay anh ta tranh thủ đến bệnh viện thăm bố mẹ, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị người ta đập cho một gậy.
Triệu Bân bưng ly rượu vang, cười lạnh đi đến trước mặt Thạch Thái Nhiên rồi đổ hết ly rượu trong tay lên mặt anh ta.
Thạch Thái Nhiên giật mình, mở choàng mắt ra, liếc nhìn Triệu Bân.
"Mày chính là tên nhóc của thằng ôn Lưu Minh kia?"
Triệu Bân chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt hài hước nhìn Thạch Thái Nhiên.
"Mày muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn mày gọi cho người anh em tốt của mình một cú điện thoại!", Triệu Bân cười nói.
"Nằm mơ, sao tao có thể giúp tụi mày hại anh Minh được!"
Thạch Đầu ưỡn ngực cố gắng bật lên khỏi mặt đất rồi trực tiếp cụng đầu vào mặt Triệu Bân.